Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 443 : Tiên Tôn Đừng Lo Lắng (8)

Ngày đăng: 03:03 20/04/20


"Ta thu nhận ai làm đồ đệ thì có liên quan gì đến huynh, ta cũng không ăn mất cái gì của huynh, huynh quản được sao?"



Thiếu niên lộ ra vẻ kiêu ngạo, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy.



Nhưng sự kiêu ngạo của Minh Thù lại ở trong nụ cười như gió xuân của cô. Tuy không nhìn ra nhưng lại có thể cảm nhận được.



Tạ Sơ Dương: "..."



"Phu quân, ta hơi khó chịu". Long Sa Tuyết kịp thời lên tiếng.



Tạ Sơ Dương kìm nén lửa giận trong lòng xuống, thấp giọng an ủi: "Ta đưa nàng về".



Hắn liếc mắt về phía Minh Thù nhưng cô chỉ mỉm cười nhìn hắn. Đừng nói tới ghen tuông tức giận, ngay cả một chút khác thường cũng không nhìn thấy.



Hắn hừ lạnh một tiếng, ôm Long Sa Tuyết đi vòng qua Minh Thù rồi rời đi.



Long Sa Tuyết vịn vào vai Tạ Sơ Dương. Lúc Tạ Sơ Dương không nhìn thấy liền lộ ra một ánh mắt khiêu khích.



Minh Thù cao giọng: "Long công chúa, mắt ngươi bị chuột rút sao?"



"Khụ khụ khụ..." Long Sa Tuyết bị Minh Thù nói đến mức ho khan không ngừng. Tạ Sơ Dương cũng dừng lại, không biết nghĩ như thế nào, nói chung sự lạnh lùng trên mặt hắn càng nặng nề hơn.



Long Sa Tuyết cúi thấp đầu, đáy lòng thầm hận.



Lão yêu bà này điên rồi sao?



Đột nhiên hét lên...



May mà Tạ Sơ Dương không nhìn thấy... nhưng cảm giác được Tạ Sơ Dương lúc này rất đáng sợ, đáy lòng Long Sa Tuyết có chút dự cảm không ổn.



Tạ Sơ Dương không nói câu gì, ôm Long Sa Tuyết nhanh chóng rời đi.



[Nhiệm vụ phụ: Thu hoạch giá trị thù hận của Tạ Sơ Dương.]



[Nhiệm vụ phụ: Thu hoạch giá trị thù hận của Ngọc Huy.]



Ừm... Không có giá trị thù hận quần thể sao?



[Không có lợi, không phát.] Hệ thống rất hào phóng.



Minh Thù: "..." Hài Hòa Hiệu rất hào phóng.



Ngọc Huy... nếu cô nhớ không lầm thì cái tên thần kinh trước mặt này tên là Ngọc Huy.



Sao lại gọi là Quốc Huy nhỉ? Quốc Huy không được, Tiên Huy cũng được nha...
"Đồ đệ?" Minh Thù cười đến khó hiểu:



"Mơ đi, hắn đến để quét sân".



"Phụt!"



"Cười cái gì!" Ngọc Huy trừng mắt với Dạ Nguyệt Chân Quân, rất không khách khí:



"Có gì đáng cười hả, chưa thấy quét sân bao giờ sao? "



Dạ Nguyệt chân quân cũng bị tính cách không sợ trời không sợ đất của Ngọc Huy làm cho sững sờ, tốt xấu gì thì thân phận bây giờ của hắn cũng cao hơn cậu ta đấy...



Bồng Lai tiên đảo nuôi đứa trẻ hung hăng này thành thái tử gia sao?



Không thể chọc giận, không thể chọc giận. Dạ Nguyệt chân quân quyết định đi nấu ăn, tránh việc bị những thứ không bình thường làm ảnh hưởng đến.



"Ta ở đâu?" Thiếu niên xoay đầu quan sát tiên cung:



"Nơi này của người cũng to thật đấy nhưng mà nhìn đơn sơ quá, hoa viên sau nhà của ta còn đẹp hơn ở đây".



Ngô Đồng ở bên cạnh xấu hổ, Tiên giới này không thiếu những kẻ quần áo lụa là nhưng chưa từng thấy ai lại giống như Ngọc Huy.



"Vậy ngươi quay về hoa viên sau nhà của ngươi đi". Hoa viên của trẫm chỉ cần có thức ăn là đủ rồi, không chứa nổi thứ khác.



Ngọc Huy nghẹn lời: "Ta còn chưa bái người làm sư thì ta chưa về. Người đừng nghĩ đến việc đuổi ta về, ta nhất định phải bái người làm sư".



"Chọn cho hắn gian phòng nhỏ nhất". Minh Thù quay đầu dặn dò Ngô Đồng.



"Cái gì?" Ngọc Huy không nhịn được giận:



"Người muốn ngược đãi ta?"



"Quét sân thì chỉ xứng đáng ở phòng nhỏ thôi". Minh Thù cười:



"Sao có thể nói là ta ngược đãi ngươi được chứ?"



"Người..."



Minh Thù đi về phía phòng bếp. Ngọc Huy nhìn chằm chằm bóng lưng của cô rồi nói với Ngô Đồng: "Phòng ở đâu, còn không mau dẫn ta đi!".



Ngô Đồng: "..."



Tiên tôn sao lại nghĩ không thông mà đem về một tiểu tổ tông như vậy chứ.