Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 456 : Tiên Tôn Đừng Lo Lắng (21)

Ngày đăng: 03:04 20/04/20


Ngọc Huy theo Minh Thù rời khỏi đại điện. Hắn vẫn hơi lâng lâng, dường như chưa lấy lại tinh thần từ chuyện vừa rồi.



Hắn tưởng rằng hôm nay chết chắc rồi, nào ngờ hắn không sao, ngược lại Long Sa Tuyết dính chưởng.



Lời nói cuối cùng của Minh Thù đã dẹp việc này không còn một mảnh. Đừng nói thừa nhận Cửu Liên sơn có mãnh thú, thậm chí cô còn nói có thể mãnh thú chạy từ Tây Nhạc sơn qua.



Nếu không phải biết mình có một con… hắn thực sự sẽ tin.



Long Sa Tuyết khó mà chối cãi, ai bảo nàng ta tự mình đem một con lên.



Hiện giờ Tiên Đế phạt nàng ta đến đài khiển trách, mặc dù không nặng nhưng rất khó chịu.



[Hôm nay sao ký chủ không động thủ?] Hệ thống thấy có chút kỳ lạ nên hỏi.



Chúng ta phải làm một người nói lý.



[…] Đủ rồi, cô mà nói lý cái gì, cô hỏi đạo lý của bóng ma trong lòng chưa?



Minh Thù phiền muộn, đói.



Chưa ăn no nấm, đánh không lại.



Cô chỉ cần giá trị thù hận của Long Sa Tuyết và Tạ Sơ Dương, sao phải lãng phí sức lực đi đánh người khác, lãng phí thể lực của trẫm không hiệu quả.



[…] Nó còn tưởng rằng não cô sắp tiến tới giai đoạn cao cấp, kết quả chính là vì đánh không lại, rất có khí phách Minh Thù.



“Sư phụ.” Ngọc Huy níu tay áo Minh Thù lại, ngước khuôn mặt nhỏ lên:



“Cảm ơn người.”



“Ta không phải vì ngươi, ta vì sự trong sạch của Cửu Liên sơn. Ngươi bớt ghé sát mặt qua đây đi.”



Ngọc Huy: “…”



Lẽ nào cô không phải vì mình sao?



Lão tử không tin!



Cô nhất định là vì mình!



Minh Thù liếc nhìn Ngọc Huy, tiểu yêu tinh rất thích thêm tình tiết cho mình, trẫm có chút buồn.



Ăn chút gì được không?



“Ngô Đồng, Dạ Nguyệt chân quân đâu?”



Ngô Đồng đã tê liệt vì hành vi gần đây của tiên tôn nhà mình: “Dạ Nguyệt chân quân bị Tiên Đế giữ lại.”




Hơn nữa sau khi bị vạch trần vẫn đột ngột như vậy, cũng chỉ nói mình uống nhiều, nghe nhầm.



Mà Tiên Đế vẫn không nghi ngờ gì.



Nhìn thế nào cũng thấy lạ.



“Rắc rối của ngươi đã giải quyết xong rồi? Có thời gian lo chuyện của ta?” Minh Thù nheo mắt nhìn hắn.



Ngọc Huy nhớ đến con mãnh thú của mình, hắn nhẹ cúi đầu sau đó lại có chút giận dữ: “Ta không ngờ Phù Hề lại…”



Phù Hề và hắn cùng mẹ sinh ra, ai ngờ nàng ta giúp Long Sa Tuyết chỉ ra hắn.



“Cho nên bây giờ ngươi còn không đi giải quyết phiền phức của ngươi, lẽ nào thật sự muốn người ta tìm ra một con mãnh thú ở Cửu Liên sơn ngươi mới vừa lòng?” Minh Thù liếc nhìn hắn, giọng nói có chút không khách khí.



Tròng mắt Ngọc Huy trợn lên, nét mặt lại thảng thốt: “Sư phụ, ta… ta không cố ý, ta sẽ nghĩ cách đưa nó đi.”



Minh Thù cúi đầu xuống tiếp tục ăn điểm tâm, mặc kệ hắn.



Hắn nhìn điểm tâm thơm phức ở trên đĩa, đáy lòng càng phẫn nộ, biết nấu ăn thì giỏi lắm sao!



Ngọc Huy rời khỏi nhà bếp đi tìm con cóc của hắn.



Thú nhỏ lóc cóc chạy đến nhảy lên bàn, duỗi móng vuốt ngoắc điểm tâm. Minh Thù kéo cái đĩa giấu phía sau.



Thú nhỏ kêu một tiếng, xoay người đến cái đĩa khác.



Minh Thù chỉ nhìn nó, không ngăn cản nữa.



Thú nhỏ nằm trước mặt Minh Thù, móng vuốt nhỏ thuận tiện xoa tròn cái bụng, rất đáng yêu.



Con sen, ta cho ngươi biết, trên núi này có thứ khác, ngươi tự cẩn thận chút đấy!



“Thứ khác?” Minh Thù đưa tay chọc nó: “Thứ gì vậy?”



Không biết, không nhìn rõ.



Thú nhỏ bảo vệ cái bụng của mình, không để Minh Thù chọc.



“Ngươi cũng không nhìn rõ?” Minh Thù chống cằm: “Chẳng lẽ là thần thú?”



Dạ Nguyệt chân quân từng nói nơi này có thần thú.



Thú nhỏ hừ hừ, không phải đâu, mùi của thần thú rất dễ chịu.



Thú nhỏ màu hồng le lưỡi ra liếm liếm, tiếp theo lại hừ hừ. Mùi vị trên người thứ kia không dễ chịu, nhất định là rất khó ăn.