Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 469 : Tiên Tôn Đừng Lo Lắng (34)

Ngày đăng: 03:04 20/04/20


Minh Thù không phải nói đùa, cô thật sự tách ra với hắn chạy sang phía bên kia. Trong lòng Ngọc Huy chửi rủa một hồi rồi nhấc chân chạy.



Kỳ lân dừng lại một chút, không chút lưỡng lự đuổi theo Ngọc Huy.



Ngọc Huy: "..." Dựa vào cái gì mà đuổi theo lão tử!



Minh Thù đứng trong hành lang có lửa cháy, cười với hắn rồi kêu to: "Ta đã nói là nó xông tới ngươi mà!"



Ngọc Huy: "..." Sao bà điên này không bị đánh chết chứ!



Lúc Ngọc Huy quay đầu lại, trên hành lang đã không thấy hình bóng của Minh Thù đâu. Hắn có chút tuyệt vọng, bà điên kia sẽ không đem mình làm thức ăn cho con kỳ lân này chứ?



Bị cắn một cái, hắn sẽ chết ngay.



Còn có nhiều lửa như vậy, biết chạy chỗ nào!



Ngọn lửa ngăn chặn lối đi của Ngọc Huy, vậy mà phía bên kia Tạ Sơ Dương đã xuống tới nơi rồi. Xem ra mục tiêu của Tạ Sơ Dương cũng không phải kỳ lân, mà là hắn.



Một câu nói nhảm Tạ Sơ Dương cũng không nói, trực tiếp tấn công.



Lúc này cung điện nổi lên đám lửa ngăn cản hình bóng của bọn họ, người phía trên căn bản không biết chuyện gì xảy ra.



Đôi mắt Tạ Sơ Dương mang theo sự quái dị, ra từng chiêu trí mạng công kích về phía Ngọc Huy.



Mắt thấy pháp thuật mạnh mẽ sắp tấn công vào người mình, thân thể Ngọc Huy đột nhiên xoay tròn một cái, cả người bị người ôm lấy. Nhưng hắn không có cảm giác ấm áp, chỉ có... cảm giác quái dị đang đè lên người.



"Tạ Sơ Dương, dám động thủ với một vãn, bản lĩnh huynh lớn vậy sao?" Giọng nói có chút trầm thấp, giọng nói kia không phải hắn rất quen sao.



"Sư phụ." Ngọc Huy thử nhìn người đang ôm mình nhưng cô đang hơi cúi đầu, chỉ có thể nhìn được gò má. Còn chưa nhìn rõ thì đột nhiên cô buông mình ra, chỉ để lại một cái bóng.



Đây không phải lần đầu Tạ Sơ Dương nhìn thấy hình dáng này của cô. Mỗi lần như vậy, cô đặc biệt trở nên rất lợi hại. Sự lợi hại ấy... giống như trên đời này không có ai là đối thủ của cô. Cô chỉ cần đứng trên đám mây sẽ có vô số sinh linh thán phục quỳ lạy.



Lúc Tạ Sơ Dương thất thần, Minh Thù đã tới gần đánh một chưởng vào ngực hắn.



Tạ Sơ Dương bay ra ngoài, rơi xuống trong sân. Vạt áo dính lửa, trong nháy mắt lửa bốc cháy lên y phục của hắn.



Kỳ lân xông tới đánh cho Tạ Sơ Dương muốn ngất xỉu, lửa trên người cũng không kịp dập hết.



Tay chân hắn luống cuống dập hết lửa trên người, ngẩng đầu lên thì thấy người đối diện đang nhẹ nhàng đè đầu kỳ lân xuống. Ngón tay vừa chuyển, yêu khí quái dị trên người kỳ lân bắt đầu chuyển động, cả cơ thể bị đè xuống đất.



Ngọn lửa nhảy múa rực rỡ, nữ tử đứng chính giữa, làn váy không tiếng động tung bay.




Chúng tiên trợn mắt nhìn Minh Thù. Cô cười nhẹ nhàng, dáng dấp uyển chuyển càng khiến bọn họ lộ rõ sự chật vật.



Kỳ lân cũng mặc kệ sóng ngầm đang sôi trào mạnh liệt giữa bọn họ, rống lên hung dữ với cô nhưng khí thế lúc này rất yếu ớt, lại giống như đang làm nũng. Kỳ lân gào xong thì nhớ tới chuyện vừa rồi, lại lúng túng cúi đầu giùng giằng đứng lên.



"Chờ một chút."



Kỳ lân nhìn sang, còn muốn làm cái gì!



"Vì sao ngươi tấn công hắn?"



Mắt kỳ lân đỏ ngầu nhìn về phía Ngọc Huy, ánh mắt xẹt qua một tia tham lam. Cũng không biết nó đã nói gì đó với Minh Thù, sau đó bốn vó phát ra lửa chạy ra khỏi Cửu Liên sơn khiến cho đám thiên binh thiên tướng kia trở nên hỗn loạn.



"Nó nói cái gì?" Ngọc Huy nhịn không được hỏi Minh Thù.



Minh Thù cười, giọng nói nhàn nhạt đầy ý cười: "Nó nói nhìn ngươi ăn rất ngon."



Ngọc Huy: "..." Lão tử không phải là đồ ăn, sao lại nói nhìn qua ăn rất ngon!



Nhất định cô lừa gạt mình.



Minh Thù cũng không lừa hắn, e rằng có người... chính là đồ ăn ngon.



Nhưng với cô mà nói, đương nhiên đồ ăn vặt dễ ăn hơn một chút.



"Chúc mừng ngươi." Minh Thù vỗ vỗ vai Ngọc Huy.



"Coi như vẫn có chút giá trị."



Chúc mừng cái quỷ gì?



Nhìn hắn rất ngon có cái gì tốt mà chúc mừng!



Lão tử không thể ăn được.



Hơn nữa giá trị của lão tử cực lớn, sao cô lại không thể nói ra điểm tốt!



"Tiên Đế, Tiên Đế, không xong rồi, Yêu tộc tấn công tới nơi rồi!"



Tiếng kêu sợ hãi xẹt qua chân trời.