Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 474 : Vương Miện Bóng Đêm (1)

Ngày đăng: 03:04 20/04/20


#Đầu đề hắc đạo: Ôn Ý một lời không hợp liền mua lại thế giới ngầm#



"Đại tiểu thư, những thứ này đều là hàng tốt nhất tôi mới đưa tới, cô xem thử xem có thể lấy cái nào không?"



Minh Thù vừa mở mắt liền thấy trước mặt là một loạt nam thanh niên hách dịch, hung hăng, nhẹ nhàng, cái gì cần có đều có cả. Lúc này có nhiều người đang to gan nhìn cô, có người không thoải mái nhìn xuống đất, có người thì hờ hững nhìn trên không.



Minh Thù: "..."



Trẫm trở thành bà chủ của một gian hàng nhỏ?



Người nói chuyện là một thanh niên mang dây chuyền vàng, tuổi nhìn qua cũng không lớn, nhuộm một đầu tóc xanh kỳ quái... là một mảng xanh lè.



Lúc này Lục Mao đang nhìn cô nịnh nọt lấy lòng.



Minh Thù duỗi tay nâng trán, phất tay: "Đi ra ngoài."



"Đại tiểu thư, có chỗ nào không hài lòng..."



"Đi ra ngoài." Trẫm hiện tại có chút mơ hồ... còn có chút đói.



Lục Mao nhất thời im bặt, xua những người kia sợ sệt lui ra. Vừa mới ra tới cửa lại nghe người bên trong gọi hắn lại.



Lục Mao hấp ta hấp tấp chạy trở lại: "Đại tiểu thư còn có gì dặn dò."



"Làm cho ta một ít đồ ăn mang lên đây."



Lục Mao mặc dù hơi thất vọng nhưng vẫn đáp: "Vâng, đại tiểu thư."



Lúc cửa mở ra, có tiếng nhạc truyền vào, bên ngoài rất âm u. Trong hành lang có người đứng như là đang đi tuần.



Mà căn phòng cô đang ở giống như câu lạc bộ giải trí.



Vừa nhìn cũng biết không phải là nơi đứng đắn.



Lục Mao quay lại rất nhanh, mặc một bộ đồng phục của nhân viên phục vụ mang đồ ăn tới, chỉ là một ít đồ ăn đơn giản. Minh Thù cho Lục Mao lui ra, lúc này mới bắt đầu tiếp thu kịch bản.



Thế giới này không lấy nữ chính là chủ yếu, mà là nam chính. Nói đơn giản chính là sẽ nhắc tới nam chính nhiều hơn.
"Ở đó có ai tên là Quý Việt An không?"



Lục Mao suy nghĩ một lúc: "Dường như có một người tên là Quý An, dáng dấp còn rất đẹp, chỉ là tính khí bướng bỉnh. Hắn đã tới mấy ngày rồi mà không chịu ăn uống gì, chính hắc đại tiểu thư cô còn nói người này là thiểu năng, tự tay ký khế ước bán thân. Giấy tờ vẫn còn ở đây."



"Đưa ta đến xem sao." Nam chính không giống với người khác, liếc mắt là có thể nhận ra. Đừng hỏi vì sao, bởi vì nhân vật chính có vầng hào quang và sai biệt với bối cảnh gốc sẽ không quá nhiều.



"Tôi mang hắn tới cho cô xem là được, không cần thiết phải tự mình đi tới đó." Lục Mao cười hê hê.



"Cô cứ chờ ở đây để tôi đi sắp xếp."



Minh Thù: "..."



Tốt, hiện tại trẫm vẫn là đại lão.



Trẫm phải có giá đỡ.



Tự mình tẩy não một phen, Minh Thù lại yên tâm thoải mái bắt đầu ăn, ăn hết lại gọi người mang tới nữa.



-



Lục Mao đi tới, theo sau là hai hộ vệ áo đen dẫn theo một nam sinh bẩn thỉu. Thực sự vẫn chỉ là nam sinh, nhìn qua nhã nhặn khiến người ta đặc biệt có cảm giác tốt.



Chỉ là sắc mặt hơi kém, ánh sáng trong phòng không quá sáng, khuôn mặt kia nổi bật lên lại càng khó coi.



Hai mắt hắn tràn đầy tơ máu, thấy trong phòng chỉ có một người ngồi mà tên mang mình tới là Lục Mao cũng phải cẩn thận đứng sang một bên, vậy người này hẳn là là người phụ trách.



Minh Thù lúc này mặc một chiếc áo da, tóc ngắn, trên đầu đội mũ, dáng vẻ sắc nét vô cùng khí chất. Nhìn cẩn thận sẽ phát hiện tuổi của cô cũng không lớn.



Nếu ở bên ngoài, chắc tầm tuổi đang học đại học.



Nhìn qua tư thế của cô, có vẻ chính là người đứng đầu ở đây.



"Cô... muốn làm gì?" Quý Việt An đã rất nhiều ngày không nói chuyện, giọng nói hơi khàn khàn nhưng mà nam chính vẫn là nam chính, dù có khàn khàn nghe vẫn khá gợi cảm.



Minh Thù ngẩng đầu, đầu ngón tay đặt dưới mũ, mắt sáng như sao, môi hồng khẽ mở: "Muốn phát tài không?"