Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 476 : Vương Miện Bóng Đêm (3)

Ngày đăng: 03:04 20/04/20


Lương Thần chật vật bị ném ra khỏi cửa, trùng hợp có mấy người bình thường không hợp với hắn nhìn thấy.



Lương Thần lúng túng giải quyết một phen với đám người kia, thật vất vả mới thoát thân được.



"Thật xui xẻo."



Ngày hôm nay đúng là gặp quỷ.



Lương Thần liếc mắt nhìn bảng hiệu sau lưng, vẻ mặt không ổn định. Đúng lúc này ở cửa chính có một người đi tới.



Người này có hóa thành tro hắn cũng nhận ra.



Quý Việt An.



Làm sao hắn có thể đi ra?



Lẽ nào Ôn Ý đã gặp hắn, cố ý thả hắn đi?



Bên cạnh Quý Việt An có một người đi theo, cúi đầu nói với hắn gì đó. Quý Việt An nghe xong gật đầu, người kia đưa một chiếc xe tới, tự mình đưa hắn lên xe.



Lương Thần nhìn theo chiếc xe chở Quý Việt An biến mất bên trong một nơi xa hoa, một lúc lâu sau mới xoay người rời đi.



Kiếp này hắn sẽ không ngu xuẩn như kiếp trước. Quý Việt An bây giờ còn chưa là cái gì cả, hắn còn có rất nhiều cơ hội.



-



"Đại tiểu thư, không xong rồi."



Lục Mao vội vã chạy vào giống như đằng sau có quỷ đuổi theo vậy.



"Ồn ào cái gì, tốt xấu gì ngươi cũng là một đại ca, chú ý hình tượng một chút."



Lục Mao còn tâm trí đâu mà để ý tới hình tượng, nhào tới trước mặt Minh Thù: "Đại tiểu thư, có một lô hàng của chúng ta bị cướp."



Minh Thù ném vỏ hạch đào (*) trong tay đi, nhíu mày: "Thanh Thị không phải là địa bàn của chúng ta sao. Kẻ nào lá gan lớn dám cướp hàng của chúng ta? Là hàng gì?"



Lục Mao thấp giọng nói nhỏ bên tai Minh Thù một câu.



Minh Thù: "..." Trẫm còn phải định nghĩa lại thân phận của mình.



Định nghĩa xong, Minh Thù mặt không đổi sắc hỏi: "Ai làm?"



Lục Mao phiền muộn lại có chút sợ hãi: "Người của Diêm Vương."



"Ta có còn là tiểu quỷ đâu." Minh Thù thuận miệng tiếp một câu, nói xong mới nhớ tới đây là cách gọi của một người trong giới.
Nửa giờ sau, hai chiếc xe dừng ở bên ngoài mời đích danh đại tiểu thư của bọn họ.



"Một lô hàng mà thôi, bọn họ muốn thì cứ lấy đi. Chúng ta cũng không thiếu tiền." Minh Thù không cho là đúng.



"Muốn gặp ta cũng không phải dễ dàng như vậy."



Trẫm là người có thân phận.



Cần thể diện!



Làm chậm trễ đồ ăn vặt của trẫm còn dám tự cao tự đại.



Lục Mao: "..."



Lô hàng kia những mấy triệu đó!



Không phải mấy trăm ngàn!



Đại tiểu thư, hôm nay cô vẫn chưa tỉnh ngủ sao?



Đối phương là người của Diêm Vương, không phải tiểu lâu la. Đại tiểu thư mau tỉnh lại đi!



Minh Thù chậm rãi đi xuống lầu dưới.



Lục Mao đuổi theo sát: "Đại tiểu thư, cô xem, ngay cả chúng ta ở đâu họ cũng biết, chúng ta vẫn nên đi một chuyến! Hào ca vẫn còn ở bên đó đấy!



Diêm Vương rất biết giở thủ đoạn, đại tiểu thư như vậy là đang đi tìm chết.



Ngay cả lão gia ở đây cũng phải kiêng kỵ vài phần.



Minh Thù nhẹ nhàng nói: “Ba Hào theo lão gia nhiều năm như vậy, hẳn có thủ đoạn giữ mạng cho mình. Mà lô hàng lần này là chúng ta mua được nếu thật sự có vấn đề gì cũng không phải vấn đề của chúng ta, không tới lượt chúng ta, cậu lo cái gì.”



Lục Mao run run, làm sao hắn có thể không khẩn trương chứ?



Điện thoại của Lục Mao bất ngờ vang lên, dọa hắn giật mình. Hắn bấm núi trả lời, giọng nói bên trong dồn dập: "Vinh ca, bên ngoài lại thúc giục."



"Biết rồi." Thúc giục, thúc giục, thúc giục! Thúc giục có ích lợi gì. Đại tiểu thư không đi, hắn lại không thể đi thay đại tiểu thư được.



Cúp máy xong, Lục Mao với vẻ mặt tuyệt vọng nói: "Đại tiểu thư..."



***



(*) Hạch đào: Quả óc chó.