Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 489 : Vương Miện Bóng Đêm (16)

Ngày đăng: 03:04 20/04/20


Gần đây Lương Thần rất xui xẻo, vốn đã lên kế hoạch ổn thỏa định đoạt lại người phụ nữ của Quý Việt An, không ngờ vừa ra tay đã không thuận lợi. Ôn Ý này với Ôn Ý trong ấn tượng của hắn hoàn toàn khác nhau.



Hắn thật vất vả mới lấy được sợi dây chuyền, còn chưa nghĩ kỹ xem mình sẽ dùng nó làm gì đã bị cô ta đoạt trở về.



“Lương thiếu nghĩ gì thế, rượu cũng không uống, gái cũng không chơi, hoàn lương sao?”



“Tôi thấy Lương thiếu đây chắc là tương tư rồi, gần đây hẹn lần nào cũng không xuất hiện, để ý ai rồi à?”



Ngày thường cùng nhau đi ăn chơi thác loạn, bây giờ đến đây làm ầm ĩ, Lương Thần thấy những người này thật phiền. Sau lần thất bại trước của hắn, những người này còn quay lại thừa nước đục thả câu.



Nhưng bây giờ chưa phải là lúc vạch mặt, Lương Thần chỉ có thể nhịn.



“Lương thiếu, nhảy một bản thôi.” Mùi nước hoa xông vào mặt, tiếp đó là một thân thể mềm nhũn tới dựa vào hắn:



“Lương thiếu, lần trước anh đã đồng ý dẫn người ta đi ra ngoài chơi nha, sao nói mà không giữ lời vậy. Ngày hôm nay phạt anh khiêu vũ cùng người ta.”



“Ôi…”



Bạn ăn chơi lên tiếng làm cho Lương Thần càng phiền, trực tiếp đẩy cô ả kia ra, giọng nói bực bội: “Đừng tới phiền tôi.”



Cô ả bị đẩy ra liền lảo đảo, trong phút chốc nước mắt tràn ra ngoài, tội nghiệp gọi tên: “Lương thiếu…”



“Cút!”



Những người khác bên cạnh đều cười rôm rả, cô ả vô cùng giận dỗi, giậm chân xoay người đi.



“Ôi chao, đó không phải là Ôn Ý sao?”



Ôn Ý.



Hai chữ này tựa như từ khóa được nêu bật, thoáng chốc ánh mắt của Lương Thần như đang tìm kiếm, quả nhiên thấy người chậm rãi tiến vào ở lối đi.



Buổi tiệc hôm nay là lễ đính hôn của trưởng tử Thượng Quan gia, Thượng Quan gia là một hào môn chân chính, khách mời đều là những người có địa vị.



Trong những người này, quen biết Ôn Ý không phải là ít.



“Nghe nói Ôn gia và Thượng Quan gia là thế gia kia mà, Ôn Ý tiểu thư tới cũng không có gì lạ, nhưng mà trông Ôn Ý tiểu thư thật sự là sắc quá.”
Minh Thù nhổ nước chanh ra, có hơi hoang mang nhìn bóng lưng của Thượng Quan Kỳ, không lẽ hắn bỏ thuốc mình…



Người đó là ai?



Minh Thù nhìn chung quanh, không nhìn thấy người nào khả nghi.



Minh Thù dựa vào chỗ của cô đổ hơn phân nửa ly nước chanh, sau đó ngồi trong chốc lát rồi đứng dậy đi về phía sau.



“Ôn Ý tiểu thư, đây, mời cô một ly.”



Minh Thù tiếp rượu, xác định bên trong không có vật gì mới uống một ngụm, cười rồi lách người đi qua.



Cô đi qua liền có người mời rượu, đợi đến khi Minh Thù đi tới chỗ không người, gương mặt đã hơi ửng đỏ.



Minh Thù đi thẳng đến nơi không có người, cô tăng tốc bước chân, lách mình đứng ở khúc quanh.



Có tiếng bước chân rất nhỏ, lúc người đó tới, Minh Thù thuận tay vỗ xuống.



“A…”



Thượng Quan Kỳ hô nhỏ một tiếng, thân thể lảo đảo về trước hai bước.



“Thượng Quan Kỳ?”



Minh Thù thấy rõ người, quay đầu về sau không thấy ai.



“Anh đi theo em làm gì?”



Thượng Quan Kỳ ôm bả vai đau đến nhíu mày nhưng giọng nói không thấy tức giận chút nào, chỉ là nhẹ giọng giải thích rõ: “Anh thấy một mình em đi về phía bên này, không yên tâm tới xem một chút, tiểu Ý sao vậy? Có người đi theo em sao?”



Ánh mắt Minh Thù nhìn khuôn mặt của Thượng Quan Kỳ, cong môi: “Có người hạ độc trong đồ uống, em cho rằng người theo em tới là người bỏ thuốc.”



Mặt Thượng Quan Kỳ lộ vẻ vô cùng kinh ngạc, sau đó liền quan tâm hỏi: “Tiểu Ý em không sao chứ?”



Vẻ mặt quan tâm của Thượng Quan Kỳ không giống làm bộ, chắc không phải là hắn.