Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 497 : Vương miện bóng đêm (24)

Ngày đăng: 03:04 20/04/20


Hôm nay lão tử phải xem xem cô rốt cuộc là không quan tâm thật hay là giả vờ.



Minh Thù bình tĩnh ăn bỏng ngô, không đáp trả Diêm Trạm. Ánh sáng lập lòe thoáng qua đáy mắt cô hoàn toàn không thấy rõ cảm xúc.



Diêm Trạm tức đến mức nghiến răng, lòng lại trầm thêm mấy phần, biểu hiện này của cô là thật sự không quan tâm…



Diêm Trạm nhìn về phía ba cô gái kia, hạ giọng: “Qua đây.”



Ba cô gái lập tức đi về phía đó, một cô tóc xoăn chiếm được vị trí bên cạnh Diêm Trạm. Thú nhỏ lập tức khoác lên cánh tay Diêm Trạm, ánh mắt hấp háy liếc mắt đưa tình quyến rũ lòng người.



Minh Thù liếc xéo chị gái kia, biểu cảm như cười như không: “Có muốn tôi nhường cho cô chỗ này không?”



Chị gái tóc xoăn sáp vào người Diêm Trạm, ánh mắt Minh Thù lạnh lại. Có điều ánh sáng ngăn cản, Diêm Trạm không phát hiện ra, hắn chỉ thấy nụ cười trên mặt Minh Thù rất chói mắt.



Diêm Trạm buông cô ra: “Vậy phiền Ôn tiểu thư.”



Minh Thù cười một cái, đứng dậy ngồi qua bàn bên kia, ôm bỏng ngô chậm rãi ăn.



Trong lòng Diêm Trạm trống rỗng, hắn lập tức cảm thấy giống như mất đi thứ gì đó, muốn kéo người trở lại nhưng Minh Thù đi rất nhanh, hắn không kéo được, chỉ có thể bất lực thu tay về.



Minh Thù vừa đi, một chị gái lập tức chiếm lấy chỗ của cô.



Diêm Trạm không trái ôm phải ấp, đáy lòng hắn có chút mơ hồ.



Tuy cũng không biết mình mơ hồ gì.



Nhưng luôn cảm thấy nếu hắn dám động thủ, hôm nay có thể sẽ không ra khỏi đây được.



Các cô gái chăm sóc Diêm Trạm như vậy, ưỡn ẹo dùng sức dán lên người hắn.



Mùi thơm nồng đậm trên người các cô khiến Diêm Trạm hơi khó chịu.



Hắn thích mùi thơm thoang thoảng trên người cô.



Diêm Trạm có chút phiền muộn cầm ly rượu uống. Các cô gái kia tuy thấy có chút kỳ lạ nhưng cũng thuận theo diễn biến, uống rượu cùng Diêm Trạm. Sở thích của khách chính là sở thích của các cô.



Minh Thù cúi đầu gửi tin nhắn, Diêm Trạm thấy nhiều lần khóe môi cô cong lên cười khanh khách nhìn màn hình điện thoại di động, không hề để ý hắn làm gì.



Coi như cô lợi hại!



Diêm Trạm hất mấy chị gái quấn lấy mình ra: “Ra ngoài…”



“Giơ tay lên!”



Nhân viên vũ trang cầm súng mở cửa phòng, quát lớn một tiếng.
“Ôn… ưm…”



Minh Thù cởi áo hắn. Đầu óc Diêm Trạm vẫn còn chút choáng váng, lúc này bị hôn lại càng không cách nào nghĩ ngợi. Hắn cảm giác mình rơi vào một đám bông mềm mại, chìm đắm vào nụ hôn của cô.



Diêm Trạm muốn xoay người lại bị người phía trên áp sít sao.



Người cô bốc hỏa, không để cho hắn một khoảnh khắc thư giãn nào.



Minh Thù đè cổ tay hắn xuống, cao ngạo nhìn bao trùm lên hắn. Diêm Trạm khó chịu đến sắp phát nổ nhưng cô cứ không cho hắn di chuyển.



Kiểu hành hạ này khiến hắn gần như sắp tuyệt vọng.



Cô khẽ cúi người, giọng nói hơi thấp: “Diêm Trạm, chuyện hôm nay anh còn dám làm nữa không?”



“Không dám.” Diêm Trạm hậm hừ một tiếng:



“Tôi sai rồi, tôi khó chịu quá.”



“Nhớ kỹ lời nói của anh, nếu còn có lần sau…” Minh Thù hôn môi hắn, ấn người xuống. Toàn thân Diêm Trạm run lên, trong miệng tràn ra tiếng ưm trầm thấp:



“Tôi đích thân tiễn anh một đoạn.”



Trong phòng tràn đầy âm thanh mập mờ, Minh Thù vẫn nắm trong tay quyền chủ độn. Diêm Trạm thử mấy lần vẫn không phản kháng được, không thể làm gì khác hơn là bỏ cuộc.



Đây chính là hình phạt nghiêm khắc…



Trong đầu hắn bất chợt hiện lên cụm từ này.



Tuy hình phạt này cũng không tính là nghiêm trọng nhưng thật sự rất khó chịu, còn hành hạ người khác hơn so với cô đánh mình, hành hạ cả thân thể và tinh thần.



Tự mình tìm đường chết, khóc cũng không xong.



Minh Thù xoay người xuống dưới đi tắm. Diêm Trạm nằm lì trên giường, yên lặng phát cuồng, rốt cuộc hắn bị rút cái gân nào mà cứ phải khiêu chiến giới hạn của cô.



Ừ…



Đợi đã, giờ cô như vậy, có phải chứng minh là cô vẫn quan tâm hắn?



Nghĩ như vậy, trong lòng Diêm Trạm cuối cùng cũng có được chút thoải mái.



Biết ngay lão tử đẹp trai như vậy, sao cô có thể không quan tâm đến lão tử chứ.



Ha ha, tốt, tốt, ha ha!