Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 51 : Đồng Minh Học Sinh Cá Biệt (28)

Ngày đăng: 02:56 20/04/20


"Không ăn."



"Không ăn."



"Không ăn."



Minh Thù đẩy đồ ăn trên bàn ra, với dáng vẻ của một đại tiểu thư ra lệnh:



"Mua lại đi."



Trình Diễn hít sâu một hơi:



"Manh Manh, bụng em đã réo rồi đó, muốn dằn vặt anh cũng không cần ngược đãi dạ dày mình chứ?"



Đích thân hắn xuống bếp, cô tuyệt đối không động vào chút gì, gọi mua bên ngoài thì cô yêu cầu cả buổi, sau khi mua lần thứ n, cô thực sự đói bụng đến không chịu nổi mới động đũa, tính tình quái lạ đến cùng cực.



Hắn biết làm sao bây giờ.



Đương nhiên chỉ có thể cưng chiều thôi!



Minh Thù đưa tay sờ sờ bụng, nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn liếm liếm môi, cuối cùng cầm đũa bắt đầu ăn.



Đợt nghỉ hè này, Trình Diễn bị hành hạ đến mức hoài nghi bản thân, thế nhưng hắn sẽ không bỏ cuộc, làm một người đàn ông, nhất định phải kiên trì với điều mình muốn.



"Mấy ngày nữa phải đi học, em có thứ gì muốn mua không?"



"Không?"



"Chúng ta ra ngoài mua sắm đi, nói không chừng em muốn mua gì thì sao?"



Trình Diễn cố gắng không ngừng.



"Không đi."



Trình Diễn hoàn toàn thất bại, nhưng hắn không thể bỏ cuộc như vậy, suy xét một lúc liền gọi điện thoại cho Diệp Miểu Miểu.



Điện thoại của Diệp Miểu Miểu gọi đến, đúng lúc Minh Thù vừa ăn xong, Minh Thù còn chưa kịp lên tiếng, bên kia đã vội vã kêu lên:



"Manh Manh, Cảnh Phúc Lâu ở gần đây mới ra món mới, chúng ta đi ăn đi."



Minh Thù nuốt hai chữ không đi xuống: "Lúc nào?"



"Lát nữa tớ đến nhà tìm cậu."



"Ừ."



Minh Thù vừa cúp điện thoại, điện thoại di động của Trình Diễn liền nhận được tin nhắn:



"Đã xong."



Trình Diễn im lặng, biện pháp này hắn không tài nào sử dụng được, hắn đã tìm không biết bao nhiều là đồ ăn ngon để dụ Minh Thù, nhưng khả năng kiềm chế của cô trước đồ ăn mà hắn đưa, quả thực rất đáng kinh ngạc.




"Kim Vũ Kỳ, cô..."



Minh Thù kéo Diệp Miểu Miểu, Miểu Miểu liếc cô một cái, hừ một tiếng, lui về phía sau. Minh Thù bước lên trước vài bước, đứng trước mặt Kim Vũ Kỳ.



Nữ sinh cười tươi như hoa, trong đôi mắt đen nhánh, phản chiếu ánh sáng đầy màu sắc của đèn đường, rạng rỡ long lanh, làm cho người khác có cảm giác thân thiện, cực kỳ thoải mái.



Chính là chủ nhân của gương mặt này, khiến cho Kim Vũ Kỳ trở thành bộ dạng như ngày hôm nay. Nhưng cô ta đứng trước mặt Lộc Manh, lại luôn có cảm giác thấp kém hơn.



Kim Vũ Kỳ ưỡn ngực, nỗ lực khắc chế cảm giác này:



"Lộc Manh, mày muốn làm gì?"



"Muốn cùng cô nói chuyện một chút."



Kim Vũ Kỳ vô cùng kinh ngạc: "Cái gì?"



Minh Thù kéo khóe miệng, cười cười, kéo cổ tay Kim Vũ Kỳ lôi cô ta vào một nơi hẻo lánh bên cạnh.



Trình Diễn và Diệp Miểu Miểu nhìn nhau, cô ấy muốn làm gì?



Kim Vũ Kỳ bị Minh Thù lôi đi, hoàn toàn giãy không ra, trong lòng có hơi hoảng hốt:



"Lộc Manh mày buông ra, mày định làm gì!"



"Lộc Manh đồ khốn, mày buông ra, nếu không buông, tao báo cảnh sát."



"Có ai không, cứu mạng..."



Người qua đường nhìn sang bọn họ, Kim Vũ Kỳ lập tức cầu cứu, hành động của Minh Thù hoàn toàn ngoài dự tính của cô ta, nguy hiểm không đoán trước được, mới khiến người ta kinh sợ.



Nhưng mà người qua đường còn chưa kịp hiểu là đang xảy ra chuyện gì, cô gái hô cứu mạng kia, đã bị dắt vào khúc cua, biến mất trong tầm mắt mọi người.



Mọi người nhìn nhau trong chốc lát, sau đó xem như không có chuyện gì, tiếp tục làm việc của mình.



Kim Vũ Kỳ bị kéo đến nơi tối tăm không đèn, Minh Thù hoàn toàn không để cho Kim Vũ Kỳ có cơ hội mở miệng, đánh cho một trận nhừ tử.



Kim Vũ Kỳ vô duyên vô cớ bị đánh, sự đau đớn trên cơ thể, không thể nào so được với sự đau đớn trong lòng cô ta. 



Vì sao, mình lại gặp đồ khốn Lộc Manh này?



Vì sao, Lộc Manh cứ một hai phải đối đầu với mình.



Vì sao, mỗi lần cô ta đều không như mình tưởng tượng, làm chuyện mình không kịp trở tay.



Mình hận!



[Giá trị thù hận đã đầy, nhiệm vụ hoàn thành.]



Hài Hòa Hiệu biết rõ, cái đồ ham ăn như Minh Thù, sẽ không dễ dàng gì từ bỏ thế giới này, nên các chương trình sau đó đều được cắt bỏ.