Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 515 : Đào hoa tiễn (4)

Ngày đăng: 03:05 20/04/20


“Đội trưởng, chính là cô ta.” Giản Oánh chỉ vào Minh Thù, nói nhỏ:



“Tôi nhớ ở trong dữ liệu không có cô ta, chắc chắn là cô ta lẻn tới đây.”



Tên côn đồ Lộ Cửu ồ một tiếng: “Lão đại, đây không phải là cô bé anh vừa mới dẫn đến sao? Sao lại chạy lên đây rồi.”



Giản Oánh nghe thấy lời Lộ Cửu mặt liền biến sắc, là yêu mà đội trưởng đưa tới.



“Bình tĩnh nào, đó là yêu mà lão đại đưa tới, có thể là phát hiện ở bên ngoài vừa hay có chuyện nên đem theo luôn. Phải rồi, chị Giản Oánh sao lại đến đây?” Lộ Cửu giải thích.



“À…” Giản Oánh vỗ ngực vẻ như tỏ ra an tâm. Lúc này cô ta đáng ra là đang ở văn phòng yêu quái, nhưng cô ta vẫn bình tĩnh giải thích:



“Bạn chị có chút việc nên chị qua giúp, đang chuẩn bị về, mà chị đã xin nghỉ rồi nhé.”



Tất nhiên là Lộ Cửu không hề nghi ngờ gì, cười vui vẻ: “Vậy lát nữa về cùng nhau nhé.”



Giản Oánh vẫn chưa muốn từ bỏ con yêu quái kia, nhưng sợ Minh Thù nói lung tung, chột dạ lắc đầu: “Không được, chị đi về trước đây, ở lại cũng không giúp được gì.”



“Vậy cũng được, chị cẩn thận nhé.” Lộ Cửu cũng không giữ thêm nữa.



Giản Oánh nhìn Minh Thù, chào hỏi vài câu với Hoa Giản nãy giờ vẫn không có phản ứng gì rồi chuồn lẹ.



Hoa Giản đi về phía Minh Thù, cô vốn xinh đẹp nên những người đi qua đi lại ai cũng nhìn chằm chằm.



Nhưng Hoa Giản lại không hề chớp mắt: “Sao cô lại lên đây?”



Minh Thù nghiêng đầu: “Anh không nói là tôi không được lên đây mà.”



Hoa Giản im lặng vài giây rồi chậm rãi nói: “Đi theo tôi, không được chạy lung tung.”



Minh Thù liếc nhìn hướng Giản Oánh rời đi, cuối cùng lại lấy đồ ăn ra yên lặng đi theo Hoa Giản.



Cuối cùng cũng tìm được cô bé kia trong một cửa tiệm. Vì không để cho người bình thường phát hiện, họ phải bận rộn một lúc lâu mới bắt được cô đi.



Cô bé phải bị đưa về văn phòng yêu quái, những yêu quái này nếu không làm hại đến con người thì văn phòng chỉ tổ chức giáo dục, sau khi xác nhận họ không có ác ý thì sẽ cấp cho họ một thân phận, để sau này họ sinh sống trong thế giới con người.



Cô bé tức giận lao về phía Minh Thù hét: “Cô và bọn họ là đồng bọn! Mau thả ta ra, các người thả ta ra.”




Minh Thù nhảy từ trên cây xuống, làm những cánh hoa rụng theo bay lất phất: “Có thể mang về cho tôi chút đồ ăn vặt không?”



Không có tiền khổ lắm ai ơi.



Hoa Giản nhìn lướt qua cô, cất giọng điềm nhiên: “Buổi chiều tôi đã mua cho cô nhiều như thế rồi.”



Minh Thù kéo từ phía sau ra một cái túi không: “Ăn hết sạch rồi.”



“Thằng oắt con lại muốn đưa nó đi ra ngoài hả?” Không biết tiếng hát kịch í í a a im đã bặt từ lúc nào, Kim Đông Nhất đang chống nạnh đứng ngay trước cửa, dáng vẻ rất hung dữ.



“Tôi không định đưa cô ấy đi cùng.” Hoa Giản điềm tĩnh nói.



“Thế cậu và nó đang nói chuyện gì.” Ông ta hét tiếp:



“Muốn đi thì biến luôn đừng ở đây làm chướng tai gai mắt nữa.”



Hoa Giản im lặng quay lưng đi ra khỏi nhà.



Minh Thù chạy theo, Kim Đông Nhất vội đuổi theo trừng mắt: “Sao, ngươi còn muốn bỏ trốn đi cùng nó sao?”



Hoa Giản quay đầu, nói không cảm xúc: “Tôi sẽ mua cho cô.”



Minh Thù mỉm cười: “Người tốt cả đời bình an.”



“Người tốt?” Kim Đông Nhất như nghe thấy một câu chuyện cười:



“Hắn là người tốt, trên thế giới này người tốt đều tuyệt chủng hết cả rồi.”



“Ông cũng là người tốt.” Minh Thù cũng phát cho Kim Đông Nhất một tấm thẻ người tốt.



Người cho trẫm ăn đều là người tốt.



Người tốt cả đời bình an.



Kim Đông Nhất hừ lạnh một tiếng, lắc lắc cái hông già rồi lại đi vào phòng, lát sau lại tiếng hát í a lại vang lên.