Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 517 : Đào hoa tiễn (6)

Ngày đăng: 03:05 20/04/20


Giản Oánh với đầu óc đang mơ hồ đã bị Lộ Cửu mang đi, Minh Thù ôm đồ ăn vặt của mình từ dưới đất lên, lại tìm ra Dạ Lăng từ trong góc.



Nó hiện đang bị thương, bằng không sớm đã bỏ chạy.



[Nhiệm vụ phụ: Thu hoạch giá trị thù hận của Hoa Giản.]



Minh Thù nheo mắt, thôi xong, kim chủ biến thành đối tượng giá trị thù hận.



“Vì sao đánh người?” Hoa Giản lặp lại câu hỏi với cô.



“Đánh cũng đã đánh rồi, anh còn muốn giúp cô ta đánh trả sao?” Minh Thù cười nhìn hắn:



“Tôi đúng là muốn đánh nhau với cô ta, sao vậy? Làm yêu quái chính là thích làm thì làm, không được sao?”



“Nơi này có quy củ.” Hoa Giản nói.



“Quy củ là người định, dựa vào cái gì tôi phải tuân thủ?” Trẫm là yêu, trẫm không nghe.



“Sinh sống ở thế giới loài người, phải tuân tuân theo quy củ.” Giọng nói Hoa Giản vẫn ôn hòa như cũ:



“Nếu không cô đừng đi ra.”



“Tôi cứ ra đấy, anh đánh tôi đi.” Minh Thù mang theo đồ ăn vặt và mèo yêu rời đi, còn phải đi tìm con sen cho Dạ Lăng, đến lúc đó bảo nữ chính đại nhân làm đồ ăn ngon cho trẫm.



Đi đi!



Bước đi của Minh Thù hưng phấn lên rất nhiều, nhưng Hoa Giản giữ cánh tay cô lại.



Minh Thù nghiêng đầu: “Anh à, anh muốn mời tôi ăn đồ ăn vặt sao?” Nếu như anh mời tôi ăn đồ ăn vặt, tôi tạm thời sẽ không tức giận với anh.



Cúi đầu vì đồ ăn vặt.



Chính là dễ nói chuyện như vậy đấy.



Hoa Giản suy nghĩ một lát hỏi: “Tôi mời cô ăn, về sau cô sẽ nghe tôi?”



Minh Thù không vui: “Anh ơi, không nên có lòng tham như vậy.”



Một bữa đồ ăn vặt đã muốn mua chuộc trẫm, xem trẫm là ai chứ?



Minh Thù rút tay mình về, mang theo Dạ Lăng ung dung đi tìm nữ chính.
Nhà An Tri Linh không xa, đi một lát đã đến nơi.



An Tri Linh mở cửa, mời Minh Thù vào nhà: “Cô vào nhà ngồi đi.”



Nhà có hai phòng ngủ một phòng khách, có quần áo và giày nam, nhưng hai cửa phòng đều mở, hiển nhiên không có ai.



Trước tiên An Tri Linh đặt mèo vào chỗ tốt, để túi xách xuống rồi mở tủ lạnh ra lấy đồ ăn cho Minh Thù: “Cô xem cô thích ăn cái gì.”



“Cô không nấu ăn được sao?” Trẫm đặc biệt đến đây là để ăn đồ cô làm gì đó.



“Tôi?” An Tri Linh sửng sốt một chút, lẩm bẩm giải thích:



“Bình thường tôi đi học, đều là anh tôi làm cơm, tôi rất ít... nhưng ăn chút nóng cũng tốt, tôi xem một chút tủ lạnh còn có cái gì không.”



Cô sắp thi tốt nghiệp trung học, mỗi ngày học từ buổi tối đến rất khuya. Bình thường đều là anh của cô làm cơm, nhưng hôm nay anh có việc không ở nhà, cô định ăn bừa một chút lấp đầy cái bụng là được.



Nhưng bây giờ có người, An Tri Linh không thể làm gì khác hơn là đi vào bếp.



Đáy lòng Minh Thù đã có dự cảm không lành, nhưng có câu đó là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, có thể nữ chính chỉ là bị chuyện học tập làm trễ nãi chuyện làm đầu bếp thì sao?



Làm người vẫn nên phải có mơ ước.



Nhưng mà hiện thực lại vô tình cho Minh Thù một cái tát.



Mộng tưởng vẫn chỉ là mộng tưởng, đó cũng bởi vì là mộng.



Tài nấu nướng An Tri Linh...



Không muốn phê bình.



Trẫm vẫn là nên đi ăn đồ ăn vặt thôi.



Minh Thù chịu đựng ăn hết thức ăn, không thể lãng phí, sau đó không chút do dự đứng dậy: “Cảm tạ khoản đãi, tôi về nhà đây.”



An Tri Linh đứng dậy tiễn Minh Thù, có chút bận tâm: “Muộn như thế, một mình cô không sao chứ?”



Minh Thù vỗ vai An Tri Linh, giọng nói thành khẩn: “Tối rồi còn dẫn một người xa lạ vào nhà rất nguy hiểm, suy nghĩ chút đi.”



An Tri Linh: “...” Không phải là do cô muốn đi theo tôi về nhà sao?