Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 519 : Đào hoa tiễn (8)

Ngày đăng: 03:05 20/04/20


Giản Oánh cũng không bị cái bóng kia làm gì, cũng không biết làm cách nào, từ trong tay cái bóng kia thoát ra rồi lảo đảo chạy ra ngoài.



Minh Thù không đi ra ngoài, chỉ nhìn theo cái bóng kia biến mất ở trong màn đêm.



Minh Thù mơ hồ nhìn thấy có ánh sáng hiện lên trong bóng tối, nhưng nháy mắt đã biến mất.



Đợi một lúc Minh Thù mới nhảy ra ngoài, từ từ đi theo con đường Giản Oánh đã đi, có chút yêu khí, chắc là vừa rồi cái bóng kia đã lưu lại.



Ngay cả cô không đi cứu Giản Oánh, Giản Oánh cũng sẽ không gặp chuyện gì.



Ồ, thật tốt khi có hào quang nhân vật chính.



Minh Thù xoay người, chuẩn bị đi ra ngoài tìm đồ ăn, ai ngờ vừa quay người lại thì thấy Hoa Giản đứng ở cách đó không xa, thần sắc ẩn trong bóng tối, nhìn không rõ ràng.



Minh Thù suy nghĩ một chút, chậm rãi đi tới: "Anh ơi, mời tôi ăn cơm được không?"



"Bây giờ sao?"



Minh Thù cười: "Tôi đói bụng."



Hoa Giản nhìn ra sân, lại hơi liếc nhìn về phía Minh Thù đang đi tới: "Đi thôi."



Lần này Hoa Giản lái xe, dừng ở ngõ nhỏ bên ngoài, Minh Thù ngồi ghế kế bên người lái.



Lúc này các cửa hàng bên ngoài đa số đều đã đóng cửa, Hoa Giản lái xe một hồi lâu mới tìm được một cửa hàng, Minh Thù lập tức chạy vào bên trong. Khi Hoa Giản đỗ xe xong, Minh Thù đã ghi món ăn xong, đang mong mỏi chờ chủ quán mang thức ăn lên.



Nơi này có lẽ là kinh doanh đêm, lúc này cũng có không ít người, xung quanh rất yên tĩnh, ánh sáng hơi có vẻ mập mờ.



Hoa Giản mặt không đổi sắc ngồi đối diện Minh Thù, đầu tiên hắn nhìn chằm chằm vào Minh Thù một hồi, sau đó yên lặng uống trà, có lẽ đang suy nghĩ việc khác.



Tốc độ dọn thức ăn lên của chủ quán rất nhanh. Mặc dù Hoa Giản mời khách, Minh Thù cứ thế lấy toàn bộ nhưng Hoa Giản cũng không có ý động đũa. Minh Thù liếc qua hắn, nhanh chóng giải quyết hết cả bàn đồ ăn.



Hoa Giản ngồi yên lặng từ đầu đến cuối.



Minh Thù muốn tăng giá trị thù hận nhưng không có cơ hội, hắn không chịu nói! Trẫm cũng không thể ngay cả một cái cớ để gây chuyện cũng không có đã trực tiếp ra tay? Việc này không phù hợp với đạo lý trẫm đã thiết lập.



Hơi bị buồn...



Hắn đi tính tiền rồi trả tiền, chủ quán đưa cho hắn một chiếc bánh ga tô nhỏ.



Chủ quán cười chân thành: "Món quà nhỏ của cửa hàng đêm, đưa cho cô bạn gái nhỏ ăn đi."




Minh Thù từ từ đi ra ngoài, ở bên ngoài cỏ nhỏ lại gào giết yêu quái, nhất định là con mèo ở nhà bên cạnh đã gặm nó.



Minh Thù cũng không biết phải đi đâu tìm Hoa Giản, lúc đi ra cô mới nhớ tới vấn đề này, văn phòng yêu quái... ở đâu nhỉ?



-



Đứng trước nhà cao tầng, Minh Thù vẫn không tin tưởng lắm, cái này không giống với cái cô nghĩ tới.



Cứ tưởng rằng cái sân cũ kỹ như thế kia mới phù hợp làm văn phòng yêu quái. Tại sao có thể là nhà cao tầng hiện đại như thế! Hoàn toàn không phù hợp với thiết lập!



"Chính là chỗ này." Tiểu yêu bên cạnh sợ hãi rụt rè nói:



"Tôi có thể đi được chưa?"



Minh Thù phất tay một cái.



Tiểu yêu lập tức bỏ chạy, một giây cũng không dám nán lại.



Dọa chết yêu bảo bảo.



Lúc Minh Thù chuẩn bị đi vào thì có người từ cao ốc đi ra, dẫn đầu là Lộ Cửu, người Minh Thù đã gặp qua hai lần. Vẻ mặt hắn nghiêm túc, mang theo mấy người đang đi cực nhanh về một phía, Giản Oánh cũng ở trong đó.



Minh Thù suy nghĩ một chút rồi đuổi theo Lộ Cửu.



Bọn họ một đường đi ra vùng ngoại thành, cuối cùng dừng lại ở một ngôi làng cực kỳ dễ thấy, trong thôn nhìn không thấy một bóng người, tiêu điều rách nát.



"Mọi người phân công nhau hành động, chị Giản Oánh ở lại đây làm hậu phương." Lộ Cửu phân phó đâu vào đấy.



"Mọi người chú ý an toàn, nhất định phải tìm được lão đại."



Giản Oánh gật đầu nhưng Lộ Cửu vừa đi, cô ta cũng đi theo vào luôn.



Minh Thù đang chuẩn bị đi cùng thì thấy Kim Đông Nhất không biết từ đâu xuất hiện, nhìn xung quanh bên ngoài thôn, sau đó cũng vào bên trong, biến mất sau những khu nhà.



Minh Thù: "..." Định làm đại hợp xướng sao. Tất cả đều kéo tới đây.



Minh Thù ăn hai miếng đồ ăn vặt, lúc này mới đi vào trong thôn. Ở bên trong so với bên ngoài nhìn càng thêm rách nát, nhiều căn nhà đã sập, có những chữ màu đỏ ở khắp nơi.



Trong thôn tỏa ra một mùi vị khó ngửi, cũng không biết là cái gì đã bị thối nát.