Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 521 : Đào hoa tiễn (10)

Ngày đăng: 03:05 20/04/20


Thôn bây giờ bọn họ đang ở gọi là thôn Loan Nguyệt, mấy năm gần đây quy hoạch, các vùng phụ cận đều phát triển cho nên người trong thôn đã sớm rời đi.



Nhưng lúc nhà đầu tư đến thôn để dỡ bỏ thì bắt đầu xuất hiện nhiều việc ngoài ý muốn.



Không phải máy móc bị hỏng, mà là có người đột nhiên bị chết.



Nhà đầu tư cũng tìm đạo sĩ đến xem qua, yên ổn được hai ngày nhưng không quá vài ngày lại y như vậy, nên chuyện không may vẫn cứ xảy ra.



Bên ngoài truyền nhau trong thôn này có ma quỷ làm loạn, về sau công trình ở thôn này đành phải tạm ngừng.



Bạn của An Tri Linh là người yêu thích những chuyện tâm linh kỳ lạ, nghe chuyện về thôn Loan Nguyệt nên đã tổ chức cho mọi người tới thám hiểm. An Tri Linh không muốn tới, nhưng người bạn kia dọa nếu không đến sẽ tuyệt giao với cô, nên cô không thể làm gì khác hơn là theo đến đó.



Lúc các cô tới là buổi tối, khi mới vừa vào thôn không xảy ra chuyện gì nhưng khi các cô đi tới khoảng giữa thôn, bốn phía bắt đầu xuất hiện âm thanh quỷ khóc sói gào.



Rồi xuất hiện một trận gió lớn dường như muốn thổi bay các cô.



Phía sau trở nên hỗn loạn, cô nghe thấy tiếng bạn mình kêu thảm thiết, rồi cô bị một người lôi chạy đi.



Cô cảm thấy sợ hãi, cũng không biết chạy bao lâu, thế nhưng lúc cô lấy lại tinh thần mới phát hiện không thấy người đã lôi mình chạy đâu cả, bốn phía đều yên tĩnh.



Tiếp theo… cô ngất xỉu!



Lúc tỉnh lại thì thấy Minh Thù.



"Thôn này có đúng là có ma quỷ làm loạn không? Các bạn của tôi không có việc gì chứ?" Cô bây giờ rất lo cho các bạn của mình, nhưng cô cũng không biết phải đi đâu tìm họ.



Lộ Cửu hỏi: "Mọi người tổng cộng có mấy người?"



"Kể cả tôi là bốn người."



"Đều là nữ sinh?"



An Tri Linh gật đầu.



Lộ Cửu cũng thấy khâm phục. Biết có ma quỷ, một đám nữ sinh đêm hôm khuya khoắt còn dám đến đây, coi như không có ma, nhỡ gặp phải lưu manh thì phải làm sao?



"Báo cảnh sát… có điện thoại, có thể báo cảnh sát." An Tri Linh bất ngờ nói:



"Cảnh sát nhất định có thể tìm được bọn họ."



"Không thể báo cảnh sát." Người đứng sau lưng Lộ Cửu lên tiếng.



"Chuyện này liên quan đến lĩnh vực mà con người không biết tới, cảnh sát tới cũng vô dụng."



Sắc mặt An Tri Linh phút chốc trở nên trắng bệch: "Như vậy… thật sự có quỷ sao?"
Có lẽ khi thấy nụ cười của cô dường như có thể xác định cô chính là thật.



Minh Thù cầm theo cành cây khô đi tới: "Tìm anh để anh mua cho tôi đồ ăn vặt." Dù sao trẫm bây giờ rất nghèo.



Hoa Giản: "…"



Không thể phá vỡ hình tượng.



Đi rất xa để tới tìm hắn, chỉ vì mua đồ ăn vặt! Có phải bị bệnh hay không!



Hoa Giản cảm thấy mình nhẫn nhịn được cô ấy lâu như vậy mà không đánh, có thể ghi vào kỷ lục vũ trụ.



Sau khi mắng trong lòng một hồi, Hoa Giản bình tĩnh nói: "Trong khu vực này có một con yêu tinh rất khó đối phó, cô đi theo tôi, không nên chạy loạn."



Hắn xoay người đi vào một cái sân bên cạnh, ý bảo Minh Thù đi theo.



Minh Thù nhíu máy, đi lên trên bậc thang: "Anh nói xem yêu tinh ăn có ngon không?"



"Không biết, cô muốn ăn sao?" Lão tử bắt cho cô một con, không ăn hết không cho phép đi!



Minh Thù lắc đầu, trẫm không ăn mấy cái thứ biết nói chuyện.



Cô quan sát gian phòng, Hoa Giản có lẽ đã ở lại nơi này một thời gian, trên bàn bày biện một vài thứ.



Minh Thù không chạm tay vào, tìm một chỗ ngồi xuống, bắt đầu bàn điều kiện: "Anh cho tôi đồ ăn vặt, tôi cho anh biết phải tìm yêu quái ở đâu, thế nào?"



Ánh mắt Hoa Giản quét tới: "Lúc nào ra ngoài sẽ cho cô."



"Vậy không được, bây giờ tôi muốn ăn."



Hoa Giản: "…"



Lão tử có thể thích nghi cũng có thể thay đổi!



Cô là yêu kiểu gì vậy, cứ đòi ăn đồ ăn vặt, không ăn cũng có chết được đâu!



"Không có."



"Vậy tự anh đi tìm đi."



"…"



Bây giờ đổi thành bóp chết cô ta có được không.