Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 528 : Đào hoa tiễn (17)

Ngày đăng: 03:05 20/04/20


Minh Thù run run, cất bước đi ra ngoài.



Hoa Giản kéo cô lại, ánh mắt nhìn thẳng vào cô: "Cô có đồng ý không?"



"Đồng ý cái gì?" Minh Thù biết rõ rồi còn hỏi.



"Làm bạn gái tôi." Mặc kệ có thích hay không, trước tiên cứ chiếm lấy, một ngày nào đó sẽ thích.



Minh Thù hơi suy nghĩ: "Được."



Hoa Giản cảm thấy ngoài ý muốn, dễ dàng như vậy ư?



Nhưng đồng ý là tốt rồi.



Hoa Giản ôm lấy Minh Thù vào trong lòng: "Về sau không cho phép ăn đồ ăn người khác cho cô."



"Tôi cảm thấy chúng ta không thích hợp, chia tay đi!" Minh Thù dường như không hề do dự nói tiếp.



Hoa Giản: "..." Lão tử ôm còn chưa ấm tay, cô đã đòi chia tay? Nghĩ hay lắm! Không có cửa đâu!



"Tôi đưa cô đi ăn."



Minh Thù cạn lời. Xong rồi, bệnh thần kinh của mình sau này càng khó chọc tức hắn.



Tại khách sạn.



Minh Thù lấy thực đơn gọi vài suất, phục vụ khéo léo nhắc nhở: "Ở nhà hàng chúng tôi mỗi suất đồ ăn đều rất đầy đủ."



"Thật là tốt." Đầy đủ mới đủ cho trẫm ăn.



Ngón tay nhỏ bé của Minh Thù lại chỉ thêm hai món nữa.



Phục vụ viên sạm mặt ghi lại, ôm thực đơn rời đi, tựa như rất sợ Minh Thù còn muốn gọi thêm.



Hoa Giản rót cho cô một ly trà, rất tự nhiên hỏi: "Cô ta nói với cô cái gì?"



"Anh muốn biết sao?"



Nói nhảm!



Lão tử không muốn biết, lại nhờ cô đi hỏi? Phải mời cô đi ăn nữa!



Minh Thù mím môi cười giòn tan nói: "Tôi không nói cho anh biết đâu!"



Hoa Giản: "..." Dao đâu!



Minh Thù thấy Hoa Giản cúi đầu, cô chờ một lúc mới chậm rãi lên tiếng: "Cô ta nói là cô ta trốn ra được từ một chỗ, là nơi nào thì không biết."



Hoa Giản yên lặng cất dao đi!



Hoa Giản chỉ bảo cô hỏi mỗi việc này.




Đám tiểu yêu tinh dẫn đường cho cô.



Sau hai giờ.



Minh Thù cầm măng gặm, dưới chân đạp một đống đồ chơi trắng đen xen kẽ, cô cầm cành trúc chọc chọc. "Đây chính đại yêu quái các ngươi nói tới?"



Đám tiểu yêu tinh: "..." Đúng thế!



"Ngươi thả ta ra!" Con gấu trúc ở phía dưới rít gào.



"Ta là quốc bảo đó! Quốc bảo biết không? Động vật được quốc gia bảo vệ, bảo vệ động vật biết không? Ngươi lại dám đối xử với ta như vậy! Ngươi còn cướp măng của ta nữa!"



Minh Thù lại đạp cho một phát: "Lớn tiếng như vậy làm gì, làm như nơi này là vườn bách thú, còn có người tới đây giữ gìn lẽ phải sao?"



Gấu trúc gào khóc đứng lên: "Ta là bảo bối, vì sao lại đối xử với ta như vậy, ta muốn đến vườn bách thú."



"Ngươi thành tinh rồi, còn muốn đến vườn bách thú, người ta nhận ngươi sao?" Minh Thù buồn cười chọc nó.



"Thành tinh rồi ta vẫn là quốc bảo." Gấu trúc gào khóc càng to.



"Ngươi không phải chỉ là lợi hại hơn ta sao, nhưng ngươi không phải quốc bảo."



Trẫm lợi hại hơn ngươi còn chưa đủ?



Tư duy của quốc bảo trẫm không hiểu.



Rừng trúc trên Tỉnh Sơn liên miên, con gấu trúc này không biết tại sao lại tu luyện thành yêu, ỷ vào tuổi tác lên áp chế kẻ khác, quả thực được cho là đại yêu quái ở vùng này.



Nhưng là...



Nhìn quốc bảo trên ti vi lăn lộn dưới đất... quả thực không cách nào tưởng tượng ra lúc hắn uy phong.



Minh Thù vỗ vỗ tay đứng lên, kéo gấu trúc đi xuống dưới.



Gấu trúc ôm một cây đại thụ, gào lên thê thảm: "Ta không đi, ta không rời bỏ quê hương của ta, ngươi đừng mơ có thể bắt ta đi bán lấy tiền."



"Ngươi đáng giá mấy đồng tiền."



Gấu trúc lúc này khá kiêu ngạo: "Ta đương nhiên đáng giá tiền, ta là quốc bảo, càng chưa nói ta là quốc bảo thành tinh, vô giá biết không? Ngươi dám làm gì ta, nhất định sẽ bị đánh chết."



Minh Thù cười ha hả, tiếp tục kéo.



Tiếng gấu trúc kêu gào làm chim trong rừng bay tán loạn: "Ta không đi, dù ngươi có chiếm được cơ thể của ta, cũng đừng hòng chiếm được trái tim ta."



Minh Thù: "..." Bây giờ ngay cả gấu trúc cũng bắt đầu cho mình thêm vai diễn?



Đám tiểu yêu tinh đứng ở một bên.



Thật đáng sợ!