Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 531 : Đào Hoa Tiễn (20)

Ngày đăng: 03:05 20/04/20


Trở lại sân nhà Kim Đông Nhất, thứ Hoa Giản thấy đầu tiên là một vật cuộn tròn dưới gốc cây đào…



Đùa gì vậy?



Cục tròn tròn này như phát hiện có người, nó cử động cơ thể, lật người lại.



“…” Bảo vật quốc gia! Cô ấy lôi từ từ đâu đến! Cướp từ vườn bách thú về sao!



Nhìn kỹ lại liền phát hiện trên người cục tròn tròn kia có yêu khí, chắc là thành tinh rồi.



Nhưng thành tinh rồi thì cũng là bảo vật quốc gia.



Nếu như bị người ngoài thấy, trong sân có một con bảo vật quốc gia, bọn họ đều bị bắt nhốt vào căn phòng nhỏ tối đen…



Trong nhà Kim Đông Nhất có tiếng hát kịch i i a a truyền đến, nhưng sau khi hắn vào, âm thanh đột nhiên ngưng lại.



Kim Đông Nhất bước ra đứng ở cửa, ánh mắt âm trầm nhìn hắn, không hét, cũng không mắng…



Hoa Giản: “…” Không đúng lắm.



Ánh mắt của hắn liếc về phía người bên cạnh cười híp mắt, người phía sau cười càng rực rỡ hơn.



Cô ấy làm gì vậy?



Minh Thù đi bộ lên cây, chỉ để lại cho hắn một bóng lưng vui vẻ.



“Theo ta vào.”



Hoa Giản: “…”







Hoa Giản về đến phòng, đá một cú vào chân giường để trút giận, thật là xui xẻo tám kiếp mới phải làm cái nhiệm vụ này.



Người tiến công chiếm đóng chết rồi sao?



Lão tử mặc kệ!



Lão tử phải về!



Tên thần kinh kia lại mách với Kim Đông Nhất, nói là hắn vô lễ với cô, còn ép cô làm bạn gái hắn.



Rõ ràng là cô tự đồng ý, sao lại là hắn ép chứ?



Còn nói sao cô lại đồng ý một cách sảng khoái như vậy!



Hoa Giản mở cửa sổ ra, dùng sức tóm lấy cành hoa đào ngoài cửa sổ.



Bản thể của Minh Thù chính là cây hoa đào, cô nằm ở vị trí chính giữa, đột nhiên cảm thấy có người đang bóp cô.



Sắc mặt Minh Thù đen lại, bò lê đến cửa sổ, đạp lên cành hoa: “Đội trưởng Hoa, nửa đêm nửa hôm quấy rầy mỹ nữ, lương tâm của anh có đau không?”



Minh Thù đột nhiên thò đầu ra, Hoa Giản suýt chút nữa không thu hồi kịp biểu cảm trên mặt.



Hắn nhào nửa người ra, nắm lấy cổ tay Minh Thù, tay kia ôm thắt lưng cô, kéo cô vào lầu.
Nhẫn nại!



Trên đầu chữ nhẫn có một thanh đao.



Nhẫn nại cái cọng lông, đao đâu!







Minh Thù ngồi trong sân nói chuyện với cục tròn vo, đúng lúc Hoa Giản nghe thấy mấy chữ này, cái gì mà “đại nghiệp”, “cướp”, “không phục”.



“Đi theo tôi.”



Minh Thù phất tay: “Không đi, trẫm đang bận.”



Hoa Giản bước mấy bước qua, kéo cô đứng dậy: “Xảy ra chuyện rồi, con điệp yêu kia chết rồi.”



“Chết rồi thì liên quan gì tới tôi, đâu có phải tôi giết.” Trẫm còn phải thừa kế ngôi vị hoàng đế, ai còn rảnh đi quản người nào chết.



“Theo tôi qua đó trước.” Hoa Giản hôn cô một cái: “Ngoan, trên đường sẽ mua đồ ăn vặt cho cô.”



“Được!” Minh Thù gõ đầu cục tròn tròn, đặt thú nhỏ này ở trên đầu, mạnh mẽ nói: “Tiếp nhận cách làm của ta trước, làm xong, sau này ngươi là nhị đương gia rồi.”



Hoa Giản không phải lần đầu nhìn thấy thứ tròn tròn này, có điều mấy lần trước nó chạy nhanh quá, chỉ thấy một cái bóng nhưng hắn không cảm thấy kỳ lạ chút nào.



Tuy nhiên hắn cũng cảm thấy cảm giác này hơi kỳ lạ…



Ra khỏi cổng sân, Hoa Giản mới hỏi: “Cô bảo nó làm gì vậy?”



Khỉ chứ, đó là bảo vật quốc gia, ra ngoài bị người ta nhìn thấy tuyệt đối sẽ bị nhặt đem đến vườn bách thú, phục vụ cho người ta xem!



“Chiêu binh mãi mã.”



Hoa Giản nói theo bản năng: “Không phải cô đi kế thừa ngôi vị hoàng đế sao, giờ đổi thành tạo phản?”



Minh Thù sâu xa liếc hắn một cái.



Hoa Giản bình tĩnh đối diện với cô, thua người không thua trận. Cô nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy lão tử đẹp trai như vậy ư?



“Vì đồ ăn vặt.”



Hoa Giản: “…” Liên quan gì đến đồ ăn vặt, chiêu binh mãi mã, cô chiêu binh đến để ăn hả?



[Hài Hòa Hiệu]



Tiểu tiên nữ: Hôm nay kế thừa ngôi vị hoàng đế chưa?



Tiểu thiên sứ: Chưa.



Tiểu tiên nữ: Hôm nay chưa đi bỏ phiếu sao!



Tiểu thiên sứ: Chưa!



Tiểu tiên nữ: Vậy sao còn không đi bỏ!