Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 533 : Đào Hoa Tiễn (22)

Ngày đăng: 03:05 20/04/20


Đại Bảo từ khai trí đến có thể biến hóa, thời đại thay đổi nhưng hắn vẫn luôn ở Tĩnh Sơn không rời đi.



Phía sau Tĩnh Sơn là một con sông, có điều Đại Bảo nói hắn chưa bao giờ đến con sông đó. Cánh rừng đối diện dường như có thứ gì đó, đứng đối diện con sông có chút rợn người.



Minh Thù đến chỗ con sông với Đại Bảo, đúng lúc nhìn thấy một người đi vào cánh rừng, biến mất trong rừng.



Bóng lưng đó…



Sao lại quen quen nhỉ?



Minh Thù đang chuẩn bị xuống phía dưới, lại thấy bên cạnh có một bóng người ló ra, không phải ai khác, chính là Giản Oánh.



Mà bên cạnh cô ta có người lóc cóc đi theo, đều là người của văn phòng yêu quái.



“Đội trưởng, vừa rồi hình như tôi thấy Tri Linh vào đó.” Âm thanh của Giản Oánh bị gió thổi tạt qua mang theo sự ngọt ngào mềm dịu.



Ánh mắt Hoa Giản bình tĩnh nhìn cánh rừng đối diện con sông.



Minh Thù bận kế thừa ngôi vị hoàng đế, không thể đến chỗ Kim Đông Nhất, thời gian gặp mặt Hoa Giản cũng giảm bớt. Buổi tối thỉnh thoảng cô có về nhưng đôi lúc Hoa Giản không ở đó.



Đám người Hoa Giản qua sông, lúc Giản Oánh qua sông ngã nhào một cái, thân thể ập về phía Hoa Giản.



Hoa Giản nghiêng người tránh ra, đẩy Lộ Cửu một cái. Lộ Cửu kịp thời đỡ được Giản Oánh.



“Chị Giản Oánh, cẩn thận một chút.” Lộ Cửu cười hì hì đỡ Giản Oánh: “Nào, tôi dìu chị qua.”



“Cảm ơn.” Giản Oánh đưa mắt nhìn về phía Hoa Giản.



Người đàn ông này…



Mộng Khiết từ buổi tối hôm đó mấy ngày sau mới đi làm. Giản Oánh mò mẫm khá lâu mới biết đêm hôm đó trên đường trở về, Mộng Khiết xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dẫn tới cô ta nghỉ lâu như vậy.



Chuyện ngoài ý muốn phát sinh như thế nào Mộng Khiết cũng không nói rõ ràng.



Nhưng cô luôn cảm thấy có liên quan đến người đàn ông này, không thì chính là… Đào Tiễn.



Giản Oánh ổn định tâm trí, thu tầm mắt lại, theo bọn họ tiến vào cánh rừng.



Trên vách núi, Đại Bảo ôm cây trúc bên cạnh run rẩy.



Đại vương, thủ hạ lưu hoa! Người ta lớn lên được tới vậy thật không dễ gì!




Sao con yêu tinh này lại lợi hại như vậy.



Lẽ nào hôm nay cô ta phải chết ở đây?



Minh Thù lặp lại lần nữa: “Cô đánh ngất An Tri Linh để làm gì?”



Sắc mặt Giản Oánh trắng bệch, nhìn qua có chút thê thảm, cô ta cắn răng nói: “Tôi nói với cô, cô sẽ bỏ qua cho tôi?”



“Yên tâm, tạm thời tôi sẽ không giết cô.” Minh Thù cam đoan.



Dù sao giá trị thù hận vẫn chưa đầy.



Hơn nữa trẫm cũng không giết người.



Giản Oánh tất nhiên không tin cam đoan của Minh Thù nhưng hiện tại cô ta không có lựa chọn khác, con yêu này quá lợi hại.



“Trong cánh rừng này có chôn một thứ, dùng… An Tri Linh có thể tìm được thứ đó.” Giản Oánh nhìn Minh Thù.



“Đó là một viên Yêu đan, rất có lợi với yêu tinh các cô, có thể nâng cao tu vi.”



“Cô nói dối.”



“Tôi không có, không tin cô có thể làm An Tri Linh tỉnh lại.” Giản Oánh phủ nhận.



“Coi như lời cô nói là thật nhưng cô là người, muốn thứ này để làm gì?” Minh Thù cầm cỏ đuôi chó phất phất trên cánh tay cô ta.



“Coi tôi dễ bị lừa vậy sao?”



Lồng ngực Giản Oánh phập phồng càng mạnh: “Là… là Mộng Khiết nói với tôi, cô ta nói với tôi, chỉ cần tôi tìm được Yêu đan thì có thể để tôi đến tổng bộ.”



“Vậy sao cô ta không tự đến?”



“Cô ta đến, nhưng cô ta không cùng với chúng tôi.” Giản Oánh tiếp tục nói:



“Thật đấy, cô tin tôi đi, tôi không lừa cô. Hiện giờ tôi đã như vậy, còn có thể lừa cô sao?”



***



(1) Mạn bất kinh tâm: Không đặt trong lòng, không để ý.