Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 544 : Đào hoa tiễn (33)

Ngày đăng: 03:05 20/04/20


Thôn Loan Nguyệt dùng tốc độ nhanh nhất để xây dựng kiến trúc, các loại giải trí và những con phố đồ ăn. 



Phú hào sợ không đủ đất, còn mua lại hết bốn phía. Trước đây thôn Loan Nguyệt gặp chuyện không may, những người khai thác kinh doanh đều không dám động vào nơi này. 



Có người tiếp nhận vụ khó này, những người khai thác kinh doanh đều rất vui vẻ, phú hào dường như không tốn bao nhiêu tiền. 



Dù sao trước đây bọn họ đến cả dỡ cũng không dỡ được... 



Nhưng thôn Loan Nguyệt xây dựng xong bắt đầu kinh doanh, thu hút hết nhóm khách này đến nhóm khách khác, lúc kiếm được đầy thì đám khai thác kinh doanh đều kinh ngạc. 



Tốc độ này cũng quá nhanh đi! 



Đội công nhân này đã bắt đầu làm chưa? 



Thôn Loan Nguyệt không đổi tên nhưng thôn Loan Nguyệt bây giờ nghiễm nhiên đã trở thành một thôn nhỏ. 



Ở chính giữa trồng một gốc cây đào. 



Cây đào nở hoa liên tục, trở thành cảnh tiêu biểu nhất của thôn Loan Nguyệt. 



Minh Thù trồng bản thể ở đây, cỏ nhỏ cả ngày kêu phải giết yêu cũng bị cô chuyển qua. Vốn dĩ cỏ nhỏ trồng ở cạnh cô nhưng sau lại bị Hoa Giản sắc mặt trầm ngâm chuyển ra bên ngoài. 



Mà không biết từ lúc nào lại truyền ra ngoài là các cặp tình nhân nếu cầu nguyện bên dưới cây hoa đào thì có thể ở bên nhau đến đầu bạc răng long. 



Những người độc thân không có đối tượng nào đi lạy cây hoa đào thì sẽ có được vận đào hoa. 



Sau đó lại có du khách treo bảng lên người Minh Thù, Minh Thù thấy trên người mình càng ngày càng có nhiều bảng hơn, trong lòng không ngớt phiền muộn. 



Lạy cô thật sự không thể có được vận đào hoa. 



Thật đấy! 



Đừng treo bảng nữa, dâng lên ít đồ ăn vặt thì tốt biết bao! 



Sau này Hoa Giản sai người xây dựng hai vòng hàng rào, từ cửa vào đi vào vòng quanh cây hoa đào hai vòng, bảng liền được treo ở trên hàng rào. 



Hoa Giản ngửa đầu nhìn hoa đào nở rực rỡ, đáy lòng có chút vặn vẹo, đồ thần kinh kia rốt cuộc phải mất bao lâu thì mới đồng ý hắn? 



Ngày nào hắn cũng cầu nguyện mà chẳng có tác dụng gì! 



Hoa Giản quay đầu nhìn những yêu tinh đang bán bảng, đi tới cầm lấy một tấm bảng. Tiểu yêu tinh vừa rống lên đòi tiền, ngẩng đầu nhìn thấy là Hoa Giản liền nuốt hai chữ đòi tiền lại. 



Đây chính là người của đại vương. 



Hoa Giản ngồi bên ngoài hàng rào, cầm dao nhỏ khắc từng nét một. 
Hoa Giản đem mái tóc còn ướt đi ra, bọt nước đi theo phía sau, rơi xuống xương quai xanh, trượt vào bên trong quần áo. Biểu cảm của hắn rất bình lặng, đem theo một hơi thở kiềm chế khó hiểu. 



Minh Thù đẩy hắn vào phòng vệ sinh. 



Hoa Giản rõ ràng bị sửng sốt, cơ thể chạm vào vách tường lạnh như băng. Minh Thù mở vòi hoa sen, dòng nước làm ướt nhẹp bộ quần áo mà hắn vừa mới mặc lên. 



"Em..." Bị điên sao! 



Hoa Giản đè lửa giận xuống, không so đo với đồ thần kinh. 



Bình tĩnh! 



Hoa Giản yên lặng đi ra ngoài, Minh Thù giơ tay ngăn ở cửa: "Muốn đi đâu?" 



Hoa Giản tức giận: "Ngủ." 



"Ướt hết rồi, chi bằng tắm thêm lần nữa đi?" Minh Thù cười, tự tay đóng cửa lại. 



"Không tắm." Tắm cái gì mà tắm, lão tử đang mệt chết đi được, muốn ngủ! 



Hoa Giản nghe thấy tiếng khóa cửa. 



Hắn nhìn vào mắt Minh Thù đang ung dung cởi nút áo, hắn nghe cô nói: "Nhưng tôi muốn tắm." 



Hô hấp của Hoa Giản nghẽn lại. 



Sương mù vấn vương trong phòng tắm, cô rõ ràng không hề làm gì cả, chỉ nói có mấy câu mà Hoa Giản lại cảm thấy cơ thể trở nên nóng như lửa đốt, hắn nuốt nước bọt một cách chật vật. 



Chuyện về sau có chút hỗn loạn, Hoa Giản chỉ nhớ được ý cười trên hàng lông mày của cô và nụ hôn nhẹ nhàng với cô. 



Minh Thù đợi cho Hoa Giản ngủ, đứng dậy đi đến bên cây hoa đào. Lúc này bốn phía đã không còn du khách, thôn Loan Nguyệt không cho phép du khách ở qua đêm, qua mười một giờ sẽ bị mời ra ngoài hết. 



Nhưng thật ra thì có không ít yêu tinh đang tụ tập ở đường bên cạnh nói về chuyện ngày hôm nay. 



Minh Thù xuất hiện, bọn họ cười hì hì chào hỏi. 



Minh Thù đứng dưới cây hoa đào, ngửa đầu nhìn nhánh hoa. 



Nhánh hoa chậm rãi đưa một tấm bảng đến trước mặt cô, bên trên vẫn còn dính máu. 



Nhưng bên trên lại không khắc gì. 



Một bảng trống rỗng.