Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 549 : Hầu hạ ngô hoàng (4)

Ngày đăng: 03:05 20/04/20


“Bệ hạ, làm một cuộc giao dịch đi.” 



Quân Tuyệt ngẩng đầu, lưng thẳng tắp, tựa như nói với mọi người rằng cho dù hắn quỳ cũng phải ngang nhiên kiên cường. 



Thái giám bên cạnh bị dọa giật mình, tự tay ấn Quân Tuyệt xuống mặt đất: “Ai cho ngươi nói chuyện, câm miệng cho ta.” 



Đắc tội với bệ hạ sẽ chết như thế nào không biết sao. 



Có lẽ Quân Tuyệt vì lý do thân thể, không thoát khỏi thái giám, thân thể bị ấn cong khom xuống nhưng mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm về phía Minh Thù. 



“Thả hắn ra.” 



Thái giám sửng sốt, sau đó run run thu tay lại, quỳ ở bên cạnh phát run. 



Minh Thù cong khóe miệng, nhẹ giọng hỏi: “Giao dịch gì?” 



“Thiên hạ ngày nay cũng không sóng yên biển lặng như bệ hạ thấy, bệ hạ thả ta rời khỏi đây, ta thay bệ hạ làm việc.” 



Nước Tử Nguyệt quả thực không sóng yên biển lặng như vẻ bề ngoài, không chỉ là Ninh Phù Dung, còn có nguy cơ gì đó giấu giếm. Nữ hoàng như nàng, nói cho cùng cũng không có gì khác biệt so với Quân Tuyệt bị đẩy lên ngôi vị hoàng đế trước đây. 



Những lão thần nữ hoàng để lại có lẽ là ủng hộ nàng, cũng có lẽ là… muốn có một con rối. 



Tốt với nàng thật sự liệu có mấy người. 



Minh Thù cầm một miếng bánh ngọt, đặt bên môi cắn nhẹ, giọng nói nhẹ nhàng mỉm cười: “Ngay cả quốc gia của mình ngươi cũng không giữ được, dựa vào cái gì mà giúp ta?” 



Quả nhiên Quân Tuyệt hơi biến sắc, tay buông bên người khe khẽ nắm chặt. 



Tiếng gió trong sân thổi phơ phất, dây rũ xuống hơi rung nhẹ, trong đôi mắt Quân Tuyệt xanh biếc tựa như bị đọng lại ở nơi nào đó là một nỗi tuyệt vọng không tiếng động. 



Hắn mở miệng, âm thanh trầm trầm: “Ta… không còn là Quân Tuyệt năm đó.” 



“Ừ, mẫu hoàng của ta đoạt lấy nước của ngươi nên bây giờ ngươi muốn dụ dỗ ta, chiếm lại nước của ta?” Nước của trẫm tự mất là được, dù sao trẫm cũng muốn làm một hôn quân. 



“Tịch Chiếu đã không còn.” Quân Tuyệt nói từng chữ: 



“Ta chỉ muốn sống tiếp, sống phải có tôn nghiêm.” 



“Nhưng ta không cần ngươi.” Minh Thù cười xán lạn: 



“Có điều nếu ngươi nguyện ý làm nam sủng của ta, ta có thể suy nghĩ một chút, thả ngươi ra, cho ngươi thân phận, cho ngươi địa vị, thế nào?” 



Sắc mặt Quân Tuyệt trắng bệch trong chớp mắt, ánh mắt của hắn gắt gao nhìn Minh Thù như không thể tin, tại sao nàng lại đưa ra yêu cầu hoang đường như vậy. 



Quân Tuyệt im lặng, không đồng ý với Minh Thù. 



Minh Thù cầm điểm tâm rời đi, đám người Liên Tâm kinh hãi đuổi theo. 
[Làm hôn quân của triều thần, làm minh quân của thiên hạ.] 



Hài Hòa Hiệu dừng một chút. 



[Ký chủ, cô không cảm thấy như vậy triều thần sẽ càng muốn đánh chết cô sao?] Đây chính là nó nghĩ rất lâu mới nghĩ ra đấy. 



Minh Thù: “…” Biết chơi đấy! 



Đạo diễn, trẫm có thể xin đổi một hệ thống khác không? 



[Hơn nữa ký chủ, nếu thật sự mất nước, cô sẽ không còn nhiều đồ ăn ngon như vậy nữa.] Hệ thống sợ Minh Thù không làm, lại chêm thêm một câu. 



Minh Thù: “…” Không phải chỉ là minh quân thôi sao! Trẫm làm được! 



Minh Thù thuận tay cầm tấu sớ trên bàn, mở ra… 



Viết linh ta linh tinh gì thế này! 



Minh Thù lật vài bản liên tiếp, đều viết loằng ngoằng, người xem sắp bị ám ảnh rồi. 



Cô sờ hai miếng bánh ngọt an ủi. 



… 



[Hài Hòa Hiệu] 



Minh Thù: Trẫm chính là làm hôn quân. 



Cửu thiếu: Bệ hạ cần một mỹ nhân hại nước hại dân. 



Minh Thù: Nói rất có đạo lý. 



Cửu thiếu: [Ngượng ngùng] 



Minh Thù: Dâng đồ ăn vặt lên! 



Cửu thiếu: Phụt… 



Cửu thiếu: Cô nhìn lão tử đi! Dâng đồ ăn cái gì, đồ ăn vặt có gì tốt! Nhìn lão tử! 



Tiểu tiên nữ: Thực ra Phiêu Phiêu cũng là một mỹ nhân, khuê nữ, đánh phát không? Có thể mua đồ ăn vặt đó! 



Minh Thù: Dâng! 



Cửu thiếu: Đao đâu!