Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 553 : Hầu hạ ngô hoàng (8)

Ngày đăng: 03:05 20/04/20


Ngày hôm qua, các đại thần đã trải qua một sự đả kích, hôm nay lại xảy ra chuyện, bọn họ đều cảm thấy nữ hoàng đang bức thừa tướng phải quy phục. 



Nhưng lúc này chỉ có Liên Tâm mới hiểu rõ vì sao hôm qua Minh Thù lại làm chuyện như vậy. 



Nếu như không phải vì chuyện xảy ra hôm qua, hôm nay điện hạ đề xuất muốn lập Quân Tuyệt làm phượng quân, chuyện này không phải là muốn trái ý trời sao? 



Nhưng còn có việc của Ninh Phù Dung phía trước, Minh Thù lại đề xuất việc lập Quân Tuyệt làm phượng quân, các đại thần phía dưới phải nghĩ về việc người trên “đúng sai gì cũng là một người đàn ông”. 



Ngay cả thừa tướng Ninh Phù Dung cũng không có cách ngăn cản. 



Liên Tâm không khỏi dấy lên lòng tôn kính với điện hạ của mình. 



Cuối cùng chuyện này cứ như vậy mà quyết định, các đại thần rất tuyệt vọng, dù sao cũng là một người đàn ông... 



Lúc bấy giờ tiên hoàng mới vừa qua đời được nửa năm, vẫn không thể tổ chức long trọng, ban thánh chỉ xem như đã xong. Chỉ cần bọn họ không nói, ai biết phượng quân chính là hoàng đế vong quốc của nước Tịch Chiếu. 



Nhưng mà sự thật rất nhanh trở mặt. 



Minh Thù phát ba đạo thánh chỉ chiếu cáo thiên hạ, phượng quân là Quân Tuyệt - Tuyên Đế tiền triều. 



Có tức không? 



Tức điên luôn, được không! 



“Vì sao bệ hạ làm như vậy?” Quân Tuyệt cũng không hiểu. 



“Chuyện này mà công bố, đối với bệ hạ cũng không phải là một chuyện tốt.” 



Nàng chính là muốn đẩy mũi dao lên... 



Sao lại ác độc như vậy được! 



Minh Thù cười rực rỡ: “Đây không phải là vì muốn cho cả thiên hạ đều biết ngươi là người của trẫm sao?” 



Điều ngươi muốn không phải cái này sao? Trẫm cho ngươi! Thấy trẫm tốt không! 



Thật sự cho rằng trẫm hợp tác với ngươi sao? 



Đừng ngây thơ như vậy. 



Nhìn nụ cười trên mặt của Minh Thù, chân mày Quân Tuyệt giựt lên, mụ điên này chẳng những ác độc, mà còn đạo đức giả... 



“Bệ hạ.” 



Mạnh Lương từ bên ngoài đi vào, lờ đi phượng quân vừa mới nhậm chức: “Mấy ngày nữa sẽ có hội săn bắn mùa thu, bệ hạ có muốn giao phó cho vi thần đi chuẩn bị gì không?” 




Minh Thù mặc kệ nó, gỡ miếng băng gạc xuống. Vết thương đã gần như khỏi hẳn, bây giờ đã ra da non màu hơi hồng nhạt. 



Trừ phi là tự sát, bằng không vết thương trên người nàng cũng cần thời gian để hồi phục. 



“Két…” 



Minh Thù ngửi được mùi thơm của thức ăn, mắt liền sáng ngời, ngẩng đầu đã thấy Quân Tuyệt đang đi vào. Trong tay hắn bưng mấy món đồ ăn ngon, bước lại ngồi xổm chỗ bình phong. 



Hiển nhiên không ngờ Minh Thù lúc này đang thay thuốc. 



“Sao ngươi lại tới đây.” Minh Thù cũng không còn cấm kỵ. 



“Nửa đêm không chịu nổi cô đơn?” 



Trong lòng Quân Tuyệt cười nhạt, hận không thể đổ thức ăn trong tay xuống đầu nàng, nàng nói chuyện không thể êm tai được một chút sao? 



Quân Tuyệt bắt đầu muốn diễn kịch cùng nàng: “Ta là phượng quân của người, tới nơi này có gì không đúng?” 



Hắn để đồ ăn xuống, đi tới trước mặt nàng, mắt nhìn vết thương trên cánh tay nàng có chút dữ tợn: “Ta nghe nói đây là do lúc bệ hạ chuẩn bị sủng hạnh một người đàn ông thì bị ám sát?” 



“Thế nào, ngươi cũng muốn đâm ta một nhát sao?” 



Quân Tuyệt cắn răng cười nhạt: “Không dám!” 



Hắn ngồi xổm xuống, cầm lấy thuốc bên cạnh, nắm cánh tay Minh Thù bắt đầu thay thuốc. 



“Cảm giác vong quốc như thế nào?” 



Quân Tuyệt sượng tay lại, lúc hắn ngẩng đầu, trong cặp mắt đen kia có chứa oán hận: “Bệ hạ cảm thấy thế nào? Quốc gia không còn, thân hữu đều vong, bị nhốt trong không gian một tấc.” 



Minh Thù cười nhẹ, giữa lông mày nàng đều là ý cười, cả người nhìn qua đều ấm áp khiến người ta cảm giác thật dễ chịu. 



“Bệ hạ cười cái gì.” Khẩu khí Quân Tuyệt hơi nặng. 



Minh Thù nhấp môi dưới: “Không cười gì cả.” 



Diễn xuất thật sự khổ cực. 



Quân Tuyệt cảm thấy Minh Thù hơi kỳ lạ, nhưng nghĩ tư duy của người điên với người bình thường không giống nhau nên cũng không suy nghĩ nhiều: “Bệ hạ, nếu như ta giúp người loại trừ đi tất cả cản trở, người có thể đồng ý với ta một điều kiện không?” 



“Điều kiện gì?” 



“Đến lúc đó sẽ nói với bệ hạ.” Đương nhiên là thích lão tử!