Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 555 : Hầu Hạ Ngô Hoàng (10)

Ngày đăng: 03:05 20/04/20


Hành cung ở trong núi nhất định là không thể so được với hoàng cung. 



Quân Tuyệt ở sát vách Minh Thù, nàng kêu Liên Tâm đi gọi Quân Tuyệt qua đây ở. 



Quân Tuyệt ôm một cái gối, niềm nở chạy qua, trên người chỉ mặc một bộ y phục thật mỏng. Trong lúc đi, tà áo tung bay, không thể diễn tả hết được, thật sự hết sức mê hoặc nha. 



“Bệ hạ.” 



Quân Tuyệt gọi một tiếng. 



Minh Thù gật đầu, ăn tô cháo nhỏ Liên Tâm mới bưng lên, mơ hồ nói một tiếng: “Ngủ dưới đất đi.” 



Quân Tuyệt ngây ngốc tại chỗ: “Trên mặt đất... cứng như vậy, còn lạnh như vậy nữa.” 



Minh Thù nheo mắt nhìn về phía hắn: “Vậy ngươi muốn trẫm ngủ dưới đất sao?” 



Quân Tuyệt giống như hơi lung túng cầm lấy gối, một lát sau chỉ có thể rụt rè nói một tiếng: “Ta có thể ngủ chung với bệ hạ, ta bây giờ không phải là phượng quân của bệ hạ rồi sao?” 



“Ngủ dưới đất.” 



Quân Tuyệt: “…” Hắn ăn mặc như vậy mà nàng vẫn để mình ngủ dưới đất! 



Người gì vậy chứ? 



Ngủ dưới đất thì ngủ dưới đất! 



Quân Tuyệt trải chăn bông trên mặt đất, thở thò khè chui vào, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ. 



Minh Thù đi qua đi lại trong phòng, âm thanh rất rõ ràng, hắn căn bản ngủ không được. 



Không biết thời gian trôi qua bao lâu, hắn cảm giác nàng đi tới bên cạnh mình. 



“Đừng giả vờ ngủ nữa.” 



Quân Tuyệt bị đạp một cái, hắn rất muốn mở mắt ra hung tợn trừng mắt liếc nàng nhưng cuối cùng sau một lúc tự an ủi bản thân, từ từ mở mắt ra: “Bệ hạ, người không ngủ được nhưng ta vẫn muốn ngủ mà.” 



Minh Thù đứng bên cạnh, kiêu ngạo nhìn xuống hắn, ánh mắt hơi say như uống sạch rượu, khiến người ta say mê: “Ngươi không phải nói muốn giúp trẫm ngồi vững vàng ngôi vị hoàng đế này sao, sao, ngươi như vậy không phải là tới đây hưởng phúc sao?” 



Quân Tuyệt chỉ có thể ngồi dậy, hắn ôm lấy chăn, chậm rãi nói: “Uy hiếp lớn nhất bây giờ của bệ hạ chính là thừa tướng. Cũng may thừa tướng bây giờ không đủ tài lực, nhưng binh quyền trong tay bệ hạ không nhiều lắm, bệ hạ trước tiên cần phải giành lại binh quyền trong tay.” 



Quân Tuyệt dừng một chút, hắn thoáng nâng cằm lên, liếc nhìn Minh Thù như thăm dò, hoặc như là kiến nghị: “Mạnh Lương tướng quân là người nhà họ Mạnh, lôi kéo hắn đối với bệ hạ có lợi mà không có hại.” 



“A! Ngươi ám chỉ trẫm, kêu trẫm thu phục hắn?” 



Mặt Quân Tuyệt tối sầm lại, hắn nằm xuống: “Bệ hạ vui vẻ là được rồi.” 



Nàng quả nhiên thích tên đó! 




“Đầu óc bị lạnh nên hư rồi sao?” Minh Thù cười nhẹ, lại không đẩy hắn ra: 



“Trẫm là kẻ thù của ngươi, ngươi thích kẻ thù của ngươi, ván quan tài của phụ hoàng ngươi sẽ chịu không nổi.” 



Quân Tuyệt buồn rầu, một lúc lâu hắn mới thì thào một tiếng: “Hủy diệt Tịch Chiếu không phải người.” 



Đầu hắn đặt trên đầu vai của Minh Thù: “Tịch Chiếu đã không còn nhưng ta vẫn muốn sống khỏe mạnh. Bệ hạ, ta không muốn báo thù, ta chỉ muốn sống thật tốt. Ta không muốn lại bị giam lỏng, ta không muốn trở về nơi đó.” 



“Cho nên ngươi mới thích trẫm?” 



“Không... không phải, bệ hạ có tin yêu từ lần gặp đầu tiên không?” 



“Không tin.” 



“…” 



Quân Tuyệt càng xích lại gần hơn, khoảng cách giữa hai người được giảm thiểu, dán đến kín không kẽ hở. 



Ánh sáng yếu ớt làm cho gian phòng cảng trở nên mập mờ. 



Quân Tuyệt dán bên tai Minh Thù, âm thanh cực kỳ nhỏ: “Nhưng ta tin.” 



Quân Tuyệt là hoàng tử nhỏ nhất của Tịch Chiếu đột nhiên được đưa lên ngôi vị hoàng đế, lại đối mặt với vong quốc, trong lòng hắn hắn chắc hẳn cảm thấy yếu đuối bàng hoàng vì không giúp được gì nên có thể nói là Quân Tuyệt rất hiểu rõ. 



Quân Tuyệt đột nhiên muốn so xem ai diễn xuất hay hơn, Minh Thù nửa đêm hơi đau lòng, muốn ăn đồ ăn vặt để an ủi. 



Sự tín nhiệm cơ bản giữa người và người đâu? 



Không thể yên ổn ngủ một giấc sao? 



Minh Thù vỗ vỗ sau lưng hắn: “Vừa gặp đã yêu đều là gạt người, mau ngủ đi.” 



“Bệ hạ không thích ta sao?” 



Minh Thù không mở miệng. 



Quân Tuyệt lại hỏi: “Bệ hạ không thích ta chỗ nào?” 



“Dáng dấp quá đẹp trai.” 



Quân Tuyệt: “…” Cái này cũng xem như là lý do cự tuyệt sao? Dáng dấp đẹp không tốt? Người muốn đi tìm những kẻ xấu không chịu nổi? 



Khẩu vị của nhân vật phản diện tương đối đặc biệt? 



Vậy chẳng lẽ lão tử phải đi hủy dung nhan sao?