Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 565 : Hầu hạ ngô hoàng (20)

Ngày đăng: 03:05 20/04/20


Bởi vì cuối cùng không ai đứng ra, nói chung là cảm thấy đứng ra chỉ thừa nhận bọn họ giống như đi kiếm thêm một khoản. 



Cuối cùng, Minh Thù để cho bọn họ cùng bắt. 



Không đồng ý? 



Được thôi! 



Cửa lớn ở bên đó, vui vẻ cút ra ngoài, đại thần không thể vì nước phân ưu thì có ích lợi gì! 



Các đại thần có bất mãn nhiều đi nữa cũng chỉ có thể nuốt trong bụng, cuối cùng làm theo cách của Minh Thù - bắt thăm. 



“Chu đại nhân, cái này là ý gì?” Đại thần đem que gỗ đưa cho Chu đại nhân nhìn. 



Mặt trên viết bánh màn thầu. 



Que gỗ của Chu đại nhân có viết hai chữ bánh bao, yên lặng bỏ vào trong tay áo, mắt nhìn thẳng về phía trước. 



Đồng liêu không lấy được đáp án từ chỗ Chu đại nhân, lại xoay sang hỏi đồng liêu bên cạnh. 



Mọi người đều bắt được que gỗ có liên quan tới thức ăn. 



Ninh Phù Dung bắt trúng cũng là thức ăn, nàng nhíu mày nhìn Minh Thù. Minh Thù cười híp mắt nhìn nàng. 



Nụ cười kia rõ ràng ôn hòa mềm mại, nhìn qua ấm áp nhưng đáy lòng nàng tự dưng sợ hãi. 



Mọi người đều rút xong, Minh Thù chậm rãi mở miệng: “Bắt được thức ăn có thể về nhà ăn cơm, bắt được heo về thu dọn, ra cửa bắc, lập tức xuất phát.” 



“A…” 



Âm thanh phát ra chính là từ một đại thần đứng cách Chu đại nhân không xa, tầm mắt của mọi người đồng loạt rơi trên người hắn. 



Đại Lý Tự khanh có chút ngơ ngác, hắn... hắn đang lo vụ án, tại sao phải đi cứu nạn thiên tai? 



Bệ hạ, cái này không đúng đâu! 



Minh Thù mỉm cười nhìn Đại Lý Tự khanh: “Lập tức xuất phát, ái khanh có ý kiến gì không?” 



“Không...” Đại Lý Tự khanh lau mồ hôi lạnh: “Thần đi.” 



Chúng đại thần mới phản ứng kịp, ý nghĩa viết trên mặt của vị kia chính là lập tức xuất phát, cũng có thể nói là lúc bọn họ vẫn còn đang tranh luận người nào đi cứu nạn thiên tai, nàng đã sắp xếp xong tất cả, chỉ chờ người cuối cùng dẫn dắt. 



Lúc đồng liêu đang nhìn soi mói, Đại Lý Tự khanh ngơ ngác đi ra đại điện. 



Ta là ai, ta ở nơi nào, ta phải đi làm gì? 



“Nhìn đi, như vậy không phải đã giải quyết rồi sao.” Minh Thù ngáp một cái, đứng dậy tùy ý phất tay: 



“Bãi triều!” 




Quân Tuyệt lấy một chiếc hộp từ bên cạnh, mở ra trước mặt Minh Thù, mùi vị ngọt ngào đập vào mặt. 



Minh Thù cười trở về ngồi: “Trẫm rất bận rộn, sẽ ở với ngươi một lát thôi.” 



“Ừm.” 



Quân Tuyệt cầm điểm tâm đút cho Minh Thù, thuận thế ôm nàng vào lòng. Có ăn, Minh Thù sẽ không để ý đến cử chỉ của Quân Tuyệt. 



Hai người ngồi xuống lần này hơn nửa ngày đó. 



Quân Tuyệt cũng không biết tại sao mình lại thích nàng. Dù sao... tiềm thức của hắn nói cho hắn biết là phải thích nàng, nếu không mình sẽ hối hận. 



Hắn tin tưởng bản thân, không muốn để cho mình hối hận. 



Tuy là người này hơi... phiền… 



Quân Tuyệt thở dài, đầu óc hắn lúc đó nhất định là đang bị lừa mới giữ lại bên mình một sự phiền toái lớn như vậy. 



Ngẫm lại, lại tức giận! 



“Bệ hạ, hôn ta đi.” 



“Không muốn.” 



“Bệ hạ...” 



Quân Tuyệt cố ý kéo dài thanh âm, Minh Thù toàn thân nổi da gà. Quân Tuyệt còn không buông tha, tiếp tục dùng giọng điệu đó gọi nàng. 



“Đừng kêu nữa…” Minh Thù thúc giục hắn ngừng lại. 



“Trẫm còn chưa chết, ngươi gọi hồn à!” 



Quân Tuyệt: “…” 



Trong kịch bản nhân vật nam chính gọi nữ chính như vậy, không phải đều hình dung là gọi đến mức toàn thân mềm nhũn? 



Sao đến hắn lại không linh nữa? 



Lại lừa gạt lão tử! 



Minh Thù ngửa đầu hôn một cái, chuẩn bị tức giận Quân Tuyệt: “Về sau nói chuyện đàng hoàng, đừng có quấy rối.” 



Ai quấy rối! 



Ngươi mới quấy rối! 



Quân Tuyệt cúi đầu cắn nhẹ môi Minh Thù.