Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 581 : Giới thượng lưu thật phức tạp (4)

Ngày đăng: 03:06 20/04/20


Hạ Liên cũng nhìn rõ được Minh Thù, tại sao cô ta lại ở đây? 



Ở thế giới đó của cô, người con gái này đã dựa vào sự yêu thương của Hoắc Đình, chèn ép cô đủ kiểu. 



Thế giới này tuy thân phận Hoắc Đình có chút thay đổi, nhưng hắn vẫn là người đàn ông có quyền thế, cô cũng muốn cho cô ta nếm thử mùi vị mình từng trải qua, cảm giác bị mất đi hết. 



"Hoắc tổng, thuốc đã mua về rồi."  



Cửa hàng đồ ngọt đột nhiên được đẩy ra trợ lý Hoắc Đình chạy đến, dường như không phát hiện bầu không khí bên trong không đúng lắm. 



Hoắc Đình thu ánh mắt lại, căn dặn trợ lý: "Bôi thuốc cho cô Hạ." 



Hạ Liên cho rằng Hoắc Đình sẽ đích thân bôi thuốc cho mình, lúc này nghe được hắn nói như vậy, lòng giận dữ: "Không cần." 



Trợ lý khổ sở nhìn Hoắc Đình lại nhìn Hạ Liên. 



Hạ Liên liền giật lấy thuốc trong tay trợ lý, bôi thuốc lên chỗ chân mình bị bong gân sau đó nhét thuốc về tay trợ lý, cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên: "Cám ơn Hoắc tổng, không hẹn gặp lại!" 



Hạ Liên khập khễnh rời khỏi cửa hàng đồ ngọt, đứng ở bên ngoài cô quay đầu nhìn thoáng qua, Hoắc Đình đang đi về phía Minh Thù bên kia. 



Hoắc Đình cúi đầu nhìn cô gái ngồi trước cửa sổ, giọng nói hơi nhẹ: "Tôi đưa cô về." 



"Tôi quen anh sao?" Minh Thù chống cằm, nụ cười thanh thuần. 



"Hoắc Đình." 



"Không quen." 



"..." 



Hoắc Đình cảm thấy chuyện này không có khả năng lắm, làm sao cô có thể không biết mình. Hứa gia không thể nào không nói qua với cô, lần này hắn trở về là vì chuyện đính hôn cùng cô, chẳng mấy chốc sẽ lên lịch trình. 



Minh Thù cười tươi tắn: "Anh à, nửa đêm nửa hôm không nên làm quen bừa, cẩn thận gặp ma đấy." 



Minh Thù đứng dậy đi ra ngoài, cô đi tìm Hạ Liên chơi đùa vẫn tốt hơn. 



Giá trị thù hận của trẫm đã tới. 



"Hứa Bắc." Hoắc Đình cau mày gọi cô ta. 



Người đi dường như không nghe thấy, trực tiếp đi ra khỏi cửa hàng đồ ngọt. 



Hoắc Đình đuổi theo cô đi ra ngoài, ngăn cô lại ở ngay cửa của cửa hàng đồ ngọt cửa: "Trễ như thế một mình cô về, để tôi đưa cô trở về đi." 



"Tôi cũng không quen biết anh? Anh lại khăng khăng đòi đưa tôi về nhà, anh muốn làm gì vậy!"  
"Hứa tổng chú ý hình tượng..." Thư ký nhỏ giọng nhắc nhở. 



"Tôi đói." Minh Thù rất ấm ức: "Cô nói có ăn tôi mới tới." 



Thư ký: "..." 



"Hứa tổng có vấn đề gì sao?" Người đại diện đối diện hỏi Minh Thù: "Nếu như Hứa tổng cảm thấy có vấn đề, chúng ta có thể bàn bạc lại." 



Tinh thần Minh Thù lập tức tỉnh táo: "Tôi mời các vị ăn cơm đi!" 



Mọi người: "..." 



Bọn họ còn chưa nói xong chuyện hợp đồng làm sao lại nhảy đến chuyện ăn rồi. 



"Thời gian cũng không sớm, Hứa tổng nếu như đói bụng chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện cũng được." 



Dù sao cũng là người của công ty lớn, đối mặt với kiểu gây sự vô lý của Minh Thù, đối phương cũng không thể không nể mặt. 



Rất nhiều chuyện làm ăn đều ký kết thành công trên bàn ăn, kỳ thực cũng không có gì là kỳ lạ cả. 



"Hứa tổng mời đi bên này." 



Đối phương mời Minh Thù cùng rời khỏi phòng họp. 



"Lạc tổng." 



"Lạc tổng." 



Phía trước vang lên giọng nói nghiêm túc, Lạc Xuyên bị người vây quanh hình tượng của hắn hầu như không thay đổi gì, vẫn là bộ dạng tùy tiện thoải mái kia. 



Âu phục bị hắn hành hạ như thế, nếu không có khuôn mặt đẹp trai hẳn chính là một thanh niên lôi thôi. 



Ánh mắt Lạc Xuyên quét qua hắn chợt dừng chân lại, nhướng mày hỏi: "Mọi người đi đâu vậy?" 



Người đứng gần lên tiếng nhỏ giọng trả lời hai câu. 



"Vừa hay tôi cũng chưa ăn cơm, cùng đi chứ."  



Lạc Xuyên nhìn Minh Thù phía sau: "Hứa tổng không ngại chứ?" 



Minh Thù nở một nụ cười: "Ngại." 



Nhiều người như vậy thì bớt đi một miếng ăn, trẫm đương nhiên là ngại rồi.