Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 585 : Giới thượng lưu thật phức tạp (8)

Ngày đăng: 03:06 20/04/20


Minh Thù đi một vòng ở trên quảng trường, cuối cùng tại khoảng sân rộng bên cạnh một cửa tiệm nhìn thấy hắn. Cửa hàng đóng kín cửa, trên cửa dùng sơn phun đầy chữ, trên tường bên cạnh dán một tấm áp phích rất lớn. 



Áp phích cũ kỹ cũng chưa bị rách hết, vẫn còn có thể nhìn thấy người trong hình được. 



Là một tấm áp phích tuyên truyền. 



Thiếu niên cười đầy nhiệt tình, phía sau là bãi cát biển xanh bầu trời xanh thẳm, ánh mặt trời chiếu xuống phảng phất đến cạnh biển. 



Tấm áp phích này có lẽ được dán vào một năm trước, lúc đó quảng trường vẫn còn đang thi công. 



Cho nên vị trí này là vị trí tốt nhất để quảng cáo, nhưng hiện nay mọi chỗ gần đây đều bị di dời cũng không ai tốn tiền để quảng cáo ở vị trí này, cho nên tấm áp phích này một năm trước đến nay vẫn còn ở đó. 



Lục Chước quay đầu cười, lộ cái răng khểnh thấy thế nào cũng đáng yêu: "Có phải rất đẹp hay không?" 



Minh Thù lấy một cái mũ đội lên đầu Lục Chước, cắn ống hút nói: "Cũng tàm tạm." 



Lục Chước có chút không cao hứng, đỡ mũ phản bác nói: "Tàm tạm là sao, cô không cảm thấy tôi rất đẹp trai sao? Cô biết nhìn người không vậy?" 



Minh Thù ác liệt cười: "Hết thời rồi." 



Lục Chước đột nhiên thay đổi, trong ba giây sau rên lên một tiếng xoay người rời đi. 



Trên đường trở về đột nhiên Lục Chước yên tĩnh lại, giống như trước câu nói kia không phải là hắn. 



Minh Thù dựa theo địa chỉ Phương Thất cho đưa Lục Chước đến. 



Đây là một căn biệt thự nhỏ, bảo vệ khu vực cũng không biết đã thay đổi bao nhiêu lần. Hỏi hắn mật khẩu là bao nhiêu, hắn cũng không nhớ nên người ta không cho hắn vào. 



"Tôi đã một năm không trở về làm sao có thể nhớ được, tôi cũng không phải là chuyên gia mật mã với lại trước đây đều là trợ lý làm cho tôi, tôi đâu cần phải nhớ." 



Minh Thù chống nạnh: "Đây không phải nhà anh sao?" 



Không phải mật khẩu của nhà mình là những dãy số thân thuộc với mình hay sao? 



"Không phải." 



"..." 



"Anh là do tôi đưa đến tôi đây rất bận, anh tự mình nghĩ biện pháp đi tôi về trước đây." Minh Thù phất tay với tên bệnh xà tinh, cô phải về ăn đồ để bù lại tinh thần mới được. 
Thư ký đợi Anh Đoạn đi mới dỗ dành Minh Thù: "Cô cũng nên suy nghĩ cho công ty một chút." 



"Tôi dùng tiền mời anh ta tới là để cho anh ta có ý kiến với quyết định của tôi hay sao, tôi mời nhân viên hay là mời ông bà tôi vậy?"  



Giọng nói Minh Thù nhẹ nhàng chậm chạp, khóe miệng mang theo ý cười nghe không ra tức giận nói: "Nếu sau này cô còn cắt đứt lời nói của tôi, đừng trách tôi không nể mặt. Mọi người đừng quên ai là người trả lương cho các người." 



Thư ký kinh ngạc nhìn người trước mặt, mặc kệ lúc nào khi gặp người khác cô đều mỉm cười nhưng khi nhìn ai đều không có vẻ lo sợ phập phồng. 



Những quyết định của cô đều dựa vào cảm xúc để dặn dò cho người khác. 



Đây là lần đầu tiên thư ký nhìn thấy dáng vẻ này của Minh Thù. 



Cô dùng giọng nói chuyện rõ ràng vẫn như trước không khác nhau nhiều, mang theo ba phần ý cười có thể khí thế trên người hoàn toàn khác nhau. 



"Anh Đoạn không dẫn tôi đi hay sao?"Dường như Lục Chước không cảm thấy không khí có chút bất thường. 



"Vậy sau này ai làm việc với tôi?" 



"Quỷ làm việc với anh." 



Lục Chước: "..." 



Minh Thù đi về phòng làm việc của mình, thư ký không dám nói nhiều nữa chậm rãi đi theo sau Minh Thù. 



***



[Hài Hòa Hiệu] 



Tiểu tiên nữ: Xin hỏi các ngươi thấy con ếch của ta không? 



Thiên sứ nhỏ: Cần bỏ phiếu mới có thể quay về đúng không? 



Tiểu tiên nữ: (ngượng ngùng) Mọi người đừng thông minh như vậy. 



Thiên sứ nhỏ: Haha! 



Tiểu tiên nữ: Tôi đồng ý!