Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 596 : Giới thượng lưu thật phức tạp (19)

Ngày đăng: 03:06 20/04/20


Minh Thù nhiều lần khẳng định với ông bà Hứa rằng thực sự cô không sao cả, dù cho ở bên ngoài Hoắc Đình có trăng hoa thế nào đi nữa cũng không liên quan đến cô. 



Nhưng ba Hứa vẫn rất tức giận. Minh Thù cũng có chút bất đắc dĩ, chuyện xấu của cô còn chưa lắng xuống lại xảy ra chuyện này, thật ra cả cô và Hoắc Đình đều là xấu xa như nhau, chỉ là ai xấu xa hơn thôi. 



Quả nhiên ba mẹ đều luôn lo nghĩ cho con cái của mình. 



Vất vả lắm mới tiễn được ông Hứa về, Minh Thù vừa quay lại liền nhìn thấy Hạ Liên. 



Cô ta không còn một chút dáng vẻ đáng yêu nào của ban nãy, cô ta bây giờ đang trừng mắt nhìn Minh Thù. 



Hạ Liên đi về phía cô, đáy mắt có chút đắc ý: "Hứa Bắc, một ngày nào đó cô sẽ mất hết tất cả." 



Cô ta thực sự không nhịn được, nhịn không được sự kích động này, cô ta đang cực kỳ muốn khoe khoang trước mặt Minh Thù. 



Đời này chỉ có cô ta thắng thôi. 



"Tôi đang chờ đợi đây." 



Minh Thù cười khẽ: "Nhưng bây giờ tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cô." 



Hạ Liên nhíu mày, có chút phòng bị nhìn cô: "Chuyện gì?" 



Minh Thù đột nhiên đưa tay ra nắm cổ tay Hạ Liên, dắt cô ta đi về phía không có người. 



Hạ Liên ngoài kinh ngạc còn hiện ra vẻ tức giận không dễ dàng phát hiện: "Cô làm gì vậy, buông ra." 



Minh Thù đẩy Hạ Liên vào một góc rồi liên tục đánh. 



Giá trị thù hận không đủ? Đánh! 



Còn chưa đủ? Đổi tư thế tiếp tục đánh! 



"Đồ điên này." Hạ Liên có chút đứng không vững dựa vào tường, cô ta phun ra vài chữ sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Minh Thù. 



Hận tôi là đúng rồi. 



Kéo được giá trị thù hận, giọng điệu Minh Thù càng ôn hòa: "Vì sự điên cuồng của cô, tôi vui vẻ chịu đựng. Cô chính là trăng sáng trong lòng tôi, là tín ngưỡng của tôi." 



Đây là một câu nói tình cảm, nhưng phát ra từ trong miệng Minh Thù thật sự khiến Hạ Liên sợ hãi. 



"Chúng ta hẹn lại lần sau nhé." Cần ăn một chút gì đó rồi. 



Minh Thù buông tay áo, mỉm cười với Hạ Liên: "Phải chăm sóc cơ thể thật tốt." 




Nhưng có lẽ đây cũng là lý do khiến hắn bị phân liệt nhân cách. 



"Lục Chước hắn ta..." 



Lâm Ôn Việt sắp xếp lại lời nói: "Tôi nghĩ nên cho Lục Chước tự lựa chọn vai diễn của mình, sau này hắn còn có thể diễn nhiểu vai hơn." 



Tuy bác sĩ nói Lục Chước đã bình thường rồi, thế nhưng bệnh phân liệt nhân cách.... Lâm Ôn Việt cảm thấy phòng bị cũng tốt hơn, đỡ gặp phải tình huống ngoài ý muốn. 



Minh Thù và Lâm Ôn Việt cẩn thận bàn bạc, cuối cùng cũng lựa ra được một kịch bản. 



Minh Thù hỏi thì biết rằng bên kia chưa có nam chính, cho nên đi cửa sau để cho Lục Chước được diễn vai này. 



Lục Chước vừa quay xong tiết mục tổng nghệ, còn chưa kịp gặp Minh Thù đã phải tiếp tục luyện tập cho vai diễn tiếp theo. 



Một chữ "vội". 



Minh Thù cũng không nhẹ nhõm hơn bao nhiêu, vì muốn đứng đầu giới giải trí nên cô và đồ ăn vặt đã rất lâu không gặp nhau ròi. 



Thư ký báo cáo với Minh Thù: "Hứa tổng, "Phong Quang Vô Hạn" đã sắp quay xong, đoàn phim dự định kỳ nghỉ đông sẽ công chiếu, nhưng gặp phải một số vấn đề nên không thể công chiếu đúng thời hạn." 



Bộ phim Hạ Liên quay? 



Minh Thù lập tức tỉnh táo: "Nếu nghỉ đông không chiếu được thì chiếu vào kỳ nghỉ hè, xóa bỏ tên Hạ Liên đi." 



Thư ký tràn đầy nghi vấn. 



Thay thế Hạ Liên là sao? 



Hiện tại sắp quay xong rồi thì đổi như thế nào? Đổi thì phải quay lại từ đầu? 



Minh Thù mỉm cười: "Dựa vào chữ để phân tích." 



Thư ký khóe miệng giật một cái: "Hứa tổng, Hạ Liên là nữ phụ thứ ba đất diễn không ít, nếu đổi thì không hay cho lắm. Hơn nữa đến lúc đó không phải ai cũng còn hợp đồng, đổi người rất phiền phức hơn nữa sẽ đắc tội người khác." 



Nam nữ chính của "Phong Quang Vô Hạn" đều là sao lớn, khá là nổi tiếng. 



Hứa tổng cô không nên làm bậy. 



Minh Thù như một đứa trẻ tức giận: "Làm cho cô ta tức chết." 



Thư ký: "..."