Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 624 : Tuyệt địa cầu sinh (6)

Ngày đăng: 03:06 20/04/20


"Không biết." Tiểu Sửu cười hì hì nói. 



Không ai biết nguồn gốc của bài hát này, đều là người chơi học theo và lưu truyền lại. Nhưng rất nhiều người chơi đều chỉ biết hai đoạn đầu, hai đoạn sau chỉ truyền thụ lại cho người chơi cấp cao. 



Hai mắt Minh Thù quan sát Đỗ Miên, cô ta dường như rất để ý lời bài hát này, có ý nghĩa đặc biệt gì sao? 



Bỏ đi, dù sao cũng không liên quan đến chuyện của trẫm. 



Minh Thù đột nhiên lên tiếng: "Giữ cô ta lại cho tôi!" 



Đỗ Miên: "?" 



"Để tôi, để tôi!" Tiểu Sửu cười hì hì tự đề cử. 



Nếu đã gặp rồi, đương nhiên không thể bỏ qua giá trị thù hận. Hiện tại trẫm cũng có người rồi, không cần lãng phí sức lực tự mình động thủ. 



"Các người đừng qua đây..." Đỗ Miên không ngờ mình chỉ hỏi một câu lại xảy ra biến cố như vậy. 



"Chúng ta cùng một chiến tuyến, các người giết tôi sẽ phải chịu trừng phạt." 



"Nghĩ nhiều quá, ai nói tôi sắp giết cô." Minh Thù nở nụ cười khẽ, nhưng trong thế giới đã nhuộm đầy máu tanh, nụ cười như vậy của cô càng đáng sợ. 



"Hì hì, có tôi làm chứng cô ấy không giết người." Tiểu Sửu "à" một tiếng: 



"Cô không phải là người mới sao? Biết không ít nhỉ." 



Đỗ Miên: "..." 



Người chơi cùng một đội không thể động thủ, một khi ra tay thì sẽ phải chịu hình phạt nghiêm khắc. Tuy hình phạt không nguy hiểm đến tính mạng nhưng sau này người chơi tuyệt đối không có khả năng rời khỏi trò chơi này, trở lại vòng luân hồi. 



"Hai người đánh cô ta đi." Minh Thù trực tiếp gọi hai người: "Không nên đánh vào mặt." 



Hai người bị gọi tên bối rối, bọn họ đều là tay chơi lão luyện, đã sớm quên đánh người là thao tác gì, chỉ biết giết người. 



Nhưng hiện tại Minh Thù là thủ lĩnh. Bọn họ nhẫn nhịn sự kích động muốn bóp chết Đỗ Miên, tiến lên đánh người. 



"Tôi với cô không thù không oán, tại sao cô muốn đánh tôi?" Đỗ Miên lùi về phía sau. 



"Ừm… tôi nên nói lý do gì mới được đây..." Minh Thù chống cằm suy nghĩ, lát sau gật đầu: 



"Cô thiếu dung mạo, đáng đánh." 



"Phụt!" 



Lý do này đúng là mới mẻ thoát tục, Đỗ Miên không nói nên lời. 



Cô ta không biết mình có chỗ nào đắc tội với người này. 



"Sao các người có thể ức hiếp phụ nữ?" Gã đeo kính vô cùng chính nghĩa tiến lên bảo vệ Đỗ Miên: 
Minh Thù không biết Tiểu Sửu và Đề Nha theo cô là có mục đích gì, nhưng chỉ cần có thể dẫn cô tìm được vật tư, đó chính là người tốt. 



Người tốt một đời bình an. 



Quả nhiên theo như lời Tiểu Sửu nói, muốn đi đến điểm an toàn kế tiếp, sẽ gặp rất nhiều người chơi. 



Minh Thù ngồi trên cao gặm bánh quy nhìn đồng đội thu hoạch đầu người. 



Nhà Phật không giết người. 



A di đà phật, thiện tai thiện tai. 



"Ôi chao, kia là ai, lấy vật tư trên người hắn đem tới đây!" Minh Thù chỉ vào một người đồng đội. 



Tên đồng đội đảo mắt, khom lưng móc ra một chồng bánh quy từ tên vừa bị hạ. Hắn mới vừa lấy hết thì thi thể người chơi đó tan biến. 



Xác định trên chiến trường không còn ai, đội hội tụ đầy đủ trước mặt Minh Thù. 



Minh Thù không biết lấy từ đâu ra một lá cờ màu đen, Tiểu Sửu cầm thuốc màu đỏ viết lung tung lên phía trên. 



Lấy thuốc màu này từ đâu? 



Mọi người nhìn kỹ hơn, sắc mặt chợt trở nên khó coi. 



Mặc dù biết mình gia nhập vào một tà giáo nhưng bây giờ bọn họ mới biết, tà môn của tà giáo nổi lên, bọn họ vẫn chịu không nổi. 



"Nộp lên đi." Minh Thù ngoắc tay. 



Khóe miệng mọi người co giật giao vật tư cho Minh Thù, Minh Thù cầm hơn phân nửa, phần còn lại trả về. 



Mọi người: "..." 



Bỏ đi, tuy cô có điểm kỳ lạ nhưng đối xử với người của mình rất tốt. 



Tiểu Sửu nhanh chóng vẽ xong lá cờ. 



"Tôi để cho cậu viết vài chữ, cậu vẽ cái gì thế!" Minh Thù đánh "bộp" lên đầu Tiểu Sửu. 



Chữ viết của Tiểu Sửu không tồi nhưng vẽ thì... trẻ con còn vẽ đẹp hơn hắn. 



"Tôi đó!" Tiểu Sửu cầm lá cờ nói: "Có giống không?" 



Minh Thù cười ha ha: "Giống." 



Tiểu Sửu rất đắc ý, Đề Nha dường như không đành lòng nhìn thẳng đành dời ánh mắt đi chỗ khác. Minh Thù đâm một đao: "Giống con rùa bị người ta chém mất đầu." 



Tiểu Sửu: "..."