Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 627 : Tuyệt địa cầu sinh (9)

Ngày đăng: 03:06 20/04/20


"Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Liên tiếp nổ ba đường phố, việc này cũng quá dọa người, may mắn chúng ta cách khá xa, nếu không... chúng ta cũng đã bị nổ bay, không khéo bị chết oan." 



Các đội viên Đế Quốc Mỹ Thực sáng sớm đứng lên trò chuyện với nhau. 



"Liên tiếp nổ ba đường phố, trang bị của thành phố ba sao?" 



"Không biết là hai thần tiên nào đánh lộn, cũng không nên khiến chúng ta bị vạ lây." 



"Sợ cái gì, chúng ta có lão đại. Lần này thành phố hai sao có điểm kỳ lạ, nhiệm vụ đơn giản, tại sao nhiều đại lão như vậy... đều tới." 



Ngân Lạc là một, Tống Diệp nhìn thấy ngày hôm qua cũng coi như là một. Tiểu Sửu này và Đề Nha không nói lời nào là hai người nữa. 



Mọi người nhún vai, ai biết đám đại lão này nghĩ như thế nào. 



Có lẽ là thành phố nhiều sao nhiệm vụ quá khó khăn, tâm tình bọn họ không tốt, xuống đây tàn sát tân thủ? 



"Nói mới nhớ, lão đại đâu rồi?" 



Lúc này mọi người mới phát hiện lão đại của bọn họ dường như không ở đây. Những ngày trước, vào thời gian này, cô đang ngồi một bên ăn lương khô. 



"Tiểu Sửu, cậu thấy lão đại đâu không?" Đội viên hỏi Tiểu Sửu bên cạnh. 



Tiểu Sửu dùng giọng nói ngây thơ vô tội nói: "Có thấy." 



"Đi đâu vậy?" 



"À, không phải là đã trở về sao." Tiểu Sửu cười hì hì chỉ ngón tay về một nơi. 



Mọi người nhìn theo, đằng xa sương mù còn chưa tan, Minh Thù cầm cờ lớn, lá cờ kéo trên mặt đất phát ra âm thanh soạt soạt. 



Cô đi tới từ trong sương mù sáng sớm, mặt mày tươi cười, chào bọn họ: "Chào buổi sáng." 



"Chào..." 



Giáo chủ tà giáo sáng sớm đã làm gì mà không nhận ra người đi lúc nào? 



Mọi người đầy nghi vấn nhưng không ai dám hỏi, đều tự mình suy đoán. 



Tiểu Sửu nhảy đến trước mặt Minh Thù: "Vụ nổ tối hôm qua có liên quan tới cô đúng không? Hì hì, tôi thấy cô rời đi, cô đi không bao lâu, bên kia liền nổ tung." 



"Không phải tôi, tôi chỉ đi xung quanh xem xét." Cũng biết chiếc chìa khóa đó có bẫy, may mà trẫm thông minh. 



Tiểu Sửu có chút hồ nghi, ánh mắt hắn rơi trên tay Minh Thù: "Cô cầm gì trên tay vậy?" 



Đó là một vật hình tròn, bên ngoài có vẻ giống trứng gà. 
"Sao vậy, đang chuẩn bị đào hố chôn mình sao?" Giọng nói trong trẻo từ đỉnh đầu bọn họ truyền đến. 



Mọi người đồng thời ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên tầng ba tòa nhà cao tầng, nữ sinh cầm cờ lớn màu đen, lá cờ phần phật tung bay. 



Cô nụ cười xán lạn, trong đôi mắt phảng phất có ánh sáng chiếu sáng rạng ngời. 



Nếu không có Tiểu Sửu đứng cạnh cô, hình ảnh sẽ vô cùng khí thế. 



Minh Thù chậc chậc hai tiếng: "Kiên trì đến một giây sau cùng, mọi người mới biết được tuyệt vọng là gì." 



Đỗ Miên ở trong đám người có chút chật vật ngửa đầu nhìn người phía trên. 



Chỉ cảm thấy nụ cười của cô quá mức chói mắt, khiến người ta rất không thoải mái. 



Cô thật vất vả sống lại một lần... không thể chết ở chỗ này. 



Người chơi khác sầm mặt, người ở phía trên còn đổ thêm dầu vào lửa! 



Mười giây... 



"Ngân Lạc, nếu không phải là do cô, chúng ta sao có thể thua. Cô không biết đây là đấu phe sao? Thua thì tất cả mọi người thua! Bây giờ mọi người cùng nhau chết!" Đối mặt với cái chết, có người suy sụp hét to. 



"Hì hì, phải chết là các người, không phải chúng ta." Tiểu Sửu cười hì hì nói: 



"Thật bất hạnh nói cho các người biết, chúng ta có thẻ phục sinh ở thành phố hai sao." 



Mọi người: "?" 



Thẻ phục sinh là gì? Sao bọn họ chưa từng nghe qua? 



Nhưng nếu không phải thật, vì sao bọn họ không hề sốt ruột? 



Tiểu Sửu bắt đầu đếm ngược, ngữ điệu nhẹ nhàng, cảm giác có chút hả hê, hưng phấn. 



"5..." 



"4..." 



"3..." 



"2..." 



"1..."