Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 632 : Tuyệt địa cầu sinh (14)

Ngày đăng: 03:07 20/04/20


Côn trùng chớp mắt đến trước mặt, Minh Thù xoay người chạy: “Nhìn tôi làm gì, chạy đi!” 



“Hả?” 



Không đánh sao? 



Đồng đội hơi ngơ ngác nhưng Minh Thù đã chạy, bọn họ cũng chạy theo. 



Minh Thù bớt thời giờ liếc nhìn phía sau, Phó Thần còn đứng tại chỗ, khác hoàn toàn với những người chơi hoảng hốt chạy qua trước mặt hắn, chớp mắt cách xa tám thước. 



Minh Thù bên này mới vừa chạy đến cuối đường, bên kia lại là một đám người đã chạy tới, vừa chạy vừa mắng, phía sau cũng là một con côn trùng. 



“Ối!” 



Trong đám người này, Đỗ Miên cũng ở trong đó. Lúc đó ở đại sảnh cũng không thấy được Đỗ Miên, còn tưởng rằng cô ta không cùng một thành phố với mình, không ngờ cô ta cũng có tới. 



Đỗ Miên một mình, không thấy được hai nhân vật chính Tống Diệp và Thu Nguyệt. 



Côn trùng đuổi theo, một đám người lại chạy trở về, cuối cùng bị hai con côn trùng chặn lại ở một con phố khác. Hai bên có cửa hàng, có người thử đánh vỡ cửa kính nhưng tình hình bên trong khiến bọn họ trợn tròn mắt. 



Đằng sau kính là tường thực thể. 



Cái này là ai thiết kế! 



Nhà thiết kế sao vẫn chưa bị đánh chết! 



Minh Thù trấn định lấy ra một miếng bánh bích quy, tìm một chỗ ngồi. 



“Ngươi không sợ à?” Tiểu Sửu cười hì hì, bộ dạng tuyệt đối không sợ: “Hai con côn trùng này rất lợi hại.” 



Minh Thù ha hả: “Có thể ăn không?” 



Tiểu Sửu: “... Không thể.” 



Không có thể ăn, rất lợi hại có ích lợi gì. 



Bên cạnh đội viên khẩn trương ồn ào: “Lão đại, chúng nó sắp tới rồi!” 



Minh Thù rất bình tĩnh: “Vội cái gì, đứng ở giữa, ăn cũng phải đến cuối cùng mới ăn được cậu, có thể sống lâu phút nào hay phút ấy.” 



Đội viên: “...” 



Tuy cảm thấy lời này có bệnh nhưng không hiểu sao lại cảm thấy rất có đạo lý? 
“Có thể ăn không?” 



Cô cầm trên tay một phiên bản côn trùng thu nhỏ, so với bản phóng đại, phiên bản thu nhỏ đáng yêu hơn nhiều, mềm nhũn giống một con nhộng con. 



“Cái gì mà tôi trộm... tôi cũng không biết đó là cái gì...” Đỗ Miên ngay từ đầu có chút chột dạ nhưng sau đó không biết sao lại lớn tiếng lên: 



“Cô đừng nói xấu tôi, vật kia không phải là của cô sao?” 



“Là của tôi sao?” Minh Thù hỏi bên người Tiểu Sửu. 



“Không phải.” Tiểu Sửu cười hì hì nhìn Đỗ Miên: 



“Rõ ràng là của cô, cô thật là xấu xa.” 



Đỗ Miên nắm chặt nắm tay: “Cậu và cô ta là một phe, đương nhiên nói giúp cô ta, mọi người nhìn thấy không? Là tôi ném cho cô ta sao?” 



Mọi người căng thẳng không lên tiếng trả lời, lúc đó tình huống hỗn loạn như vậy, ai biết cô ta có hay không. 



“Tôi cũng không nói là cô ném cho tôi.” Minh Thù cười ôn hòa: 



“Sao cô lại nói là ném cho tôi? Đỗ tiểu thư.” 



Khuôn mặt Tiểu Sửu khôi hài: “Hì hì, dối trá phải bị phạt nặng.” 



“Tôi...” Sắc mặt Đỗ Miên đỏ lên, một hồi lâu vẫn không đưa ra giải thích hợp lý. 



Mọi người thấy ánh mắt Đỗ Miên liền thấy có gì đó không đúng. 



Đáy lòng Đỗ Miên đang rỉ máu nhưng không đưa ra được lời giải thích hợp lý. 



Cô gái này chuyên môn đối nghịch cùng mình sao? 



Mỗi lần gặp phải cô ta là xui xẻo! 



“Đỗ Miên, thấy cô là người mới, chúng tôi mới cho cô theo một đoạn, không ngờ cô ác độc như vậy!” 



“Tôi thực sự đã nhìn lầm cô.” 



Người chơi tức giận chỉ trích Đỗ Miên. 



Minh Thù ở bên cạnh cười híp mắt: “Mọi người chẳng lẽ không phải vì cô ta eo thon chân dài ngực to sao?”