Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 640 : Tuyệt địa cầu sinh (22)

Ngày đăng: 03:07 20/04/20


Phó Thần trở lại vòng luân hồi, đầu tiên nhìn thấy Minh Thù ngồi trước bàn hình chữ nhật, trước mặt cô bày bày biện không ít bát đĩa, cắn một quả táo, tâm tình nhìn qua rất tốt. 



Mà những người khác vây quanh cái bàn, giương mắt nhìn thức ăn trên bàn. 



Những vật này là Minh Thù lấy được, tuy là phân lượng nhìn qua có bọn họ... Nhưng bây giờ vẫn không đoán được ý nghĩ của cô, mọi người không dám manh động. 



Nhưng thật là muốn ăn. 



Đã lâu chưa từng ngửi được vị thịt... 



Cảnh này... đúng thật là khó thấy. 



"Phó Thần đã trở về..." Có người cẩn thận nói một tiếng. 



Cô gái tóc vàng lập tức nở nụ cười quyến rũ, nói theo: "Phó Thần đã trở về, dưới đó thú vị không?" 



Đáy mắt cô ta không khỏi che giấu sự mến mộ. 



Phó Thần từ bên kia đi tới, ngay cả ánh mắt cũng chưa từng liếc nhìn những người này, hắn vừa hay đứng ở bên cạnh Minh Thù, cúi xuống nhìn cô: "Cô gọi sao?" 



Minh Thù ngẩng cằm lên: "Không phải tôi, chẳng lẽ còn có thể trông cậy vào cậu?" 



Ngươi chính là biết giết phiếu đổi đồ ăn vặt của trẫm, có ngươi để làm gì! 



Phó Thần không rõ ý tứ: "Cô cũng dám ăn?" 



"Cần gì mà không dám, thà làm quỷ no, không làm quỷ chết đói." Còn ăn rất ngon, cho một điểm cộng. 



"..." 



"Cô ăn xảy ra vấn đề..." 



"Tự tôi chịu trách nhiệm." Minh Thù cười: "Có liên quan gì đến Phó tiên sinh sao?" 



Phó Thần sửng sốt, đúng vậy, bọn hắn bây giờ nhiều lắm cũng coi là quen biết, quan hệ gì cũng không có. 



Ha ha! 



Cho rằng lão tử cam tâm tình nguyện lo cho cô sao, ăn đồ của cô đi! 



"Tự thân cẩn thận." Phó Thần ném những lời này rồi rời phòng khách. 



Thần kinh muốn chết, hắn cũng không thể ngăn cản mà! 
Đỗ Miên chứng kiến Minh Thù ngồi ghế trên, ánh mắt khẽ thay đổi, lại là cô ta! 



"Keng…" 



Phòng khách liên tục xuất hiện vài đợt người mới, cũng không biết vòng luân hồi đang làm cái gì, thế nhưng vốn dĩ người chơi ở chỗ này, chứng kiến người mới tới cướp đi thức ăn trên bàn, mỗi người đều không bình tĩnh được. 



Cứ tiếp tục như vậy, bọn họ ngay cả miếng canh cũng không còn. 



Vì vậy đám người chơi kia cũng không để ý tới thân phận, gia nhập vào trong đại chiến đoạt thức ăn. 



Trước mặt Minh Thù và những chỗ khác được phân ra, có người không chen vào được, chỉ nhắm vào Minh Thù bên này, tự tay cầm vịt nướng. 



Minh Thù tát qua một cái: "Những thứ này là của tôi." 



"Cái gì của cô, viết tên của cô rồi sao?" Người kia cũng không phục, tiếp tục đưa tay cầm: "Một mình cô ăn hết nhiều như vậy... Xí! Cô có bệnh à!" 



"Tôi nói, những thứ này là của tôi." Minh Thù nắm cổ tay của người kia, giọng điệu hơi chậm, khóe miệng mỉm cười. 



Người kia đau đến đổi sắc mặt, cắn răng nói: "Dựa vào cái gì cô nói của cô thì sẽ là của cô?" 



"Dựa vào việc cô đánh không lại tôi." 



"..." 



Thấy người bên cạnh không muốn giúp mình, người kia chỉ có thể nhận thua: "Của cô, đều là của cô, cô buông tôi ra!" 



Minh Thù buông tay ra, người kia nhanh chóng chạy sang bên cạnh. 



Người chơi cũ ở đây cũng không dám cướp đồ trước mặt cô, những người mới này cũng to gan quá. 



Đợi một bàn thức ăn được giải quyết xong cũng đã tàm tạm, người chơi mới tới và vốn có phân biệt rõ ràng đứng ở hai đầu bàn, Minh Thù ngồi ở chính giữa, rung đùi xem cuộc vui. 



Người chơi cũ cũng không giải thích hoặc ý tứ với bọn họ, người chơi mới chỉ có thể tự quan sát. 



Chờ bọn hắn biết rõ ràng đây là nơi nào, người chơi cũ đã tản ra phân bố ở khắp đại sảnh, Chương Hiển dùng ưu thế thân phận người chơi cũ, coi thường người mới. 



"Vòng luân hồi năm sao có đãi ngộ tốt như vậy, còn cung cấp thức ăn." Biết nơi đây tạm thời không có nguy hiểm, mọi người buông lỏng xuống. 



"Ha ha." Có người cười nhạt. 



Người mới không biết đối phương cười cái gì, bọn họ ở chỗ này tương đối lâu hiểu nhiều chuyện, người bị làm trò cười cũng không dám hé răng.