Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 647 : Tuyệt địa cầu sinh (29)

Ngày đăng: 03:07 20/04/20


Đội trưởng phân bố rất đồng đều, tám hướng, mỗi hướng một người. 



Nhưng mà Phó Thần đứng ở bên cạnh cô... 



Có đội trưởng đã hành động, Phó Thần vậy mà lại vẫn ôm ngực nhìn, trước đó một người chơi cùng với hắn đã tiến lên trước một bước. 



Hòn đá dưới chân Phó Thần nhất thời sáng lên, ánh sáng giống như ánh sáng dưới chân người kia, hiện lên màu cam. 



Hòn đá màu cam không ngừng sáng lên, cũng không phải là thẳng tắp, liên tiếp, mà là cong cong lượn quanh, đan xen với những hòn đá không cùng màu, liên tiếp tới trung tâm. 



Những hòn đá không cùng màu sắc này, chính là những con đường mà đội trưởng lựa chọn. 



Giữa sân có những ánh sáng sáng lên không ngừng, hình thành con đường hoàn chỉnh, mà có người thật bất hạnh, tuyến đường chồng chéo thành một màu sắc. 



"Chọn mau." Phó Thần đột nhiên lên tiếng. 



Minh Thù liếc hắn một cái: "Cậu cảm thấy nên chọn cái nào?" 



Phó Thần không biết dụng ý của Minh Thù khi đột nhiên hỏi mình, nhưng vẫn quan sát cẩn thận một lúc, chỉ chỉ hòn đá trước mặt cô: "Cái ở giữa." 



Minh Thù nheo mắt, thoáng lui về phía sau, sau đó dựa vào cột cờ, chống hòn đá, nhảy đến hòn đá thứ năm phía trước mặt. 



Mọi người: "..." Còn có động tác này sao? 



Phó Thần: "..." Cô không cho lão tử nói, còn hỏi lão tử làm gì! 



Ánh sáng màu tím từ hòn đá ở dưới chân cô sáng lên, hết hòn đá này đến hòn đá khác kéo dài ra giống như những ngọn đèn vậy, nối liền đến hòn đá dưới chân thành viên của Đế Quốc Mỹ Thực. 



Màu tím, chỉ có một đường, không hề trùng lên nhau. 



Dù sao cô cũng nhảy xa như vậy, như vậy mà còn trùng, vậy thì không khoa học rồi. 



[Bây giờ bắt đầu trò chơi.] 



Vòng luân hồi nói trò chơi bắt đầu, nhưng không ai biết trò này chơi thế nào, đội viên phân tán như vậy, bọn họ nên di chuyển thế nào? 



"Cần tôi giúp không?" Phó Thần hỏi. 



"Tôi tin vào chính mình." Ai mà biết được ngươi sẽ dẫn trẫm đến đâu, đồ ăn vặt của trẫm không chịu nổi sự lãng phí của trẫm.  



Phó Thần cũng không nói nhiều, hắn hiện tại có chút phiền não, nội tâm đang ở trong vòng bão táp. 



Đoạn đối thoại của hai người rất ngắn ngủi. 




"Bùm..." 



Viên đạn bắn vào cơ thể, cơ thể Đỗ Miên đột nhiên quỳ xuống. 



Cô che ngực, thở dốc từng cơn, máu tươi thấm ra từ đầu ngón tay của cô, rơi trên hòn đá. 



Minh Thù bị Phó Thần ôm vào trong ngực, súng trong tay của hắn vẫn đang hướng về phía Đỗ Miên. 



"Ai cho anh nổ súng!" Minh Thù tức đến nỗi không duy trì nổi nụ cười nữa: "Ai bảo anh bắn cô ta!" 



Phó Thần lạnh mặt đưa súng cho cô, đàng hoàng nói: "Tôi là vì muốn cứu cô." Thuận tiện giết tên lỗi hệ thống này, hợp lẽ, không sao cả, lão tử không sai! 



"Cứu...'" Tôi? 



Ai cho cậu cứu!  



Trẫm cần ngươi cứu sao? 



Ngươi không tới làm loạn là đã tạ trời tạ đất lắm rồi! 



Minh Thù muốn đánh hắn, cuối cùng cắn răng, quay đầu nhìn Đỗ Miên. 



Đỗ Miên đang ngẩng đầu, mắt đầy tơ máu, nhìn chòng chọc vào cô, hận ý nếu có thể kết thành hiện thực, vậy thì bây giờ trên người Minh Thù không biết đã bị chọc cho thủng bao nhiêu lỗ. 



"Rầm!" 



Biểm cảm trên mặt Đỗ Miên cứng đờ. 



Cơ thể cô từ từ nghiêng xuống... 



Ngã xuống bên ngoài hòn đá. 



Chạm vào laser, cơ thể Đỗ Miên trong chớp mắt liền biến mất. 



Minh Thù: "..." 



Bà nội nó, một phát súng còn chưa đủ hay sao mà anh còn thêm một phát nữa!  



Minh Thù quay đầu trừng Phó Thần. 



Phó Thần vô tội: "Không phải tôi."