Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 650 : Tuyệt địa cầu sinh (32)

Ngày đăng: 03:07 20/04/20


Phó Thần còn chưa kịp dùng sức, nơi hắn đứng cũng đổ nát theo, hai người đồng thời rơi xuống. 



Phó Thần tay mắt lanh lẹ kéo Minh Thù vào trong lòng. 



Tốc độ rơi xuống thật nhanh, cảnh xung quanh đều biến thành quang ảnh, trước mắt không nhìn rõ bất cứ thứ gì. 



"Rào rào…" 



Bọt nước văng khắp nơi. 



Thân thể của hai người rơi vào đáy nước, bọt khí bốn phía cuồn cuộn, Phó Thần giữ chặt Minh Thù, khống chế được lực đạo, nhanh chóng bơi lên trên. 



Thoát ra khỏi mặt nước, Phó Thần trước tiên kiểm tra Minh Thù. 



Minh Thù bình tĩnh lau mặt: "Không phải nói cậu may mắn lắm sao?" 



Nói cho trẫm, cái này gọi là may mắn sao? 



Ở cùng cô thì gặp xui xẻo, trách lão tử sao? 



"Ngoài ý muốn." Phó Thần bình tĩnh, hắn nhìn quanh bốn phía một chút, sau đó bơi lên phía bên bờ. 



Đưa Minh Thù lên bờ, hắn cầm lấy bả vai Minh Thù: "Không bị thương gì chứ?" 



Minh Thù cử động thử chân: "Vẫn may, không chết được." 



Có thể nói chuyện đàng hoàng hay không. 



Lão tử cũng biết tức giận đấy! 



Tức giận sao! 



Phó Thần cẩn thận nhéo nhéo cổ tay cô, lại ngồi chồm hổm xuống đi kiểm tra chân và mắt cá chân cô, xác định không có tổn thương, lúc này mới yên tâm. 



Minh Thù im lặng không lên tiếng nhìn động tác của hắn. 



Mãi đến khi Phó Thần đứng lên, mới dời ánh mắt như không có chuyện gì xảy ra: "Đây là nơi nào?" 



Phó Thần quay đầu liếc mắt nhìn, vừa rồi bọn họ đi lên một con sông, mặt sông nổi sương mù, chỉ có thể mơ hồ thấy đối diện. 



"Không biết, chắc còn ở trong trò chơi." Hắn dừng một chút: "Cô vào cửa xong sau đó gặp cái gì?" 



Minh Thù lấy ra miếng bánh quy từ trong quần áo, túi chứa hàng hoàn hảo, không bị nước làm hỏng. Cô mở ra cắn một miếng: "Cậu gặp phải cái gì?" 



"Rất nhiều cảnh, dường như muốn đem tôi nhốt ở lại bên trong." Phó Thần nói. 




"Thế giới lớn như vậy, cậu lên trời đi tìm tôi à?" Minh Thù chợt giễu cợt. 



Phó Thần: "..." 



Lão tử nói tình tứ như thế, cô không cảm động sao? 



Cô là một cô gái bình thường sao? 



Vốn trong tiểu thuyết đến lúc này thì nữ chính sẽ ôm nhân vật nam chính khóc như mưa rồi phải không? 



Minh Thù không biết Phó Thần đang nhớ lại phim gì, cô tự tay xoay người Phó Thần qua chỗ khác, trực tiếp ôm cổ hắn: "Cõng tôi." 



Phó Thần cả kinh: "Cô..." 



"Nó nói chỉ có thể chứa một người đứng ở phía trên cầu, cậu cõng tôi, vẫn chỉ tính một người." Minh Thù cắt đứt lời của hắn, rất là ghét bỏ: "Nhanh lên một chút, tôi không muốn chết ở chỗ này cùng với cậu." 



Phó Thần: "..." 



Đúng vậy! Lão tử sao không nghĩ ra được chứ! 



Đều là kẻ thần kinh này khiến cho đầu óc hắn không thể suy nghĩ được bình thường. 



Tuyệt đối không phải lão tử sai. 



Tuyệt đối không phải! 



"Chết cùng tôi ở một chỗ không tốt sao?" Lão tử đẹp trai như vậy! 



"Không tốt." 



"..." Ôi trời. 



Nhưng Phó Thần không biết, Minh Thù chọn cùng hắn bước lên cây cầu kia, chính là đã chuẩn bị tốt cho việc chết cùng. 



[Đếm ngược thời gian 10...  9...  8...] 



Phó Thần đi tới bên cầu: "Chọn bên nào?" 



"Cậu là phúc thần cậu chọn đại đi." 



Phó Thần: "..." 



[3...  2...  1...]