Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 659 : Khinh nhược trình quy (6)

Ngày đăng: 03:07 20/04/20


Tần Linh làm bữa sáng cho Minh Thù, mặc dù không có nguyên liệu nấu ăn tốt nhưng Tần Linh dùng cách làm hiện đại, ngược lại ăn rất ngon. 



"Cám ơn cô ngày hôm qua đã mang ta về." 



"Không cần khách khí." Cứu ngươi có đồ ăn ngon, trẫm tình nguyện. 



Tần Linh quan sát cô nương trước mặt vài lần, trong thôn Vân Lý đều nói đại tiểu thư của Liễu gia là cô gái đẹp nhất vùng này, nhưng bây giờ nàng lại cảm thấy cô nương trước mặt này càng đẹp mắt hơn, có khí chất hơn. 



Đặc biệt lúc cười lên, dường như cả thế giới đều nở hoa. 



Chỉ là... Trong tin đồn, vị nhị tiểu thư này không phải bị nói lắp sao? 



Đương nhiên Tần Linh thông minh, nàng không hỏi. 



Liễu gia cũng coi như người nhà giàu, bên trong nhà giàu có cái gì xấu xa hay không cũng không biết được. 



"Liễu nhị tiểu thư, đêm qua cô đã cứu ta… ở chỗ nào?" Tần Linh hỏi vô cùng cẩn thận. 



"Chỗ cô bị đánh ngất." Minh Thù mỉm cười, nàng nghiêng nghiêng người sang chỗ Tần Linh, giọng nói êm dịu tựa như lông chim: "Ta nhìn thấy ai đánh cô, cô muốn biết không?" 



Sắc mặt Tần Linh chợt thay đổi. 



"Cô... Cô biết?" 



"Ta nhìn thấy." 



Tần Linh im lặng. 



Nàng nuốt một ngụm nước bọt, trong đầu đều là các loại suy nghĩ, nhưng mỗi suy nghĩ vừa xuất hiện liền biến mất, nàng hoàn toàn không nắm bắt được. 



Một lúc lâu, Tần Linh mới hỏi: "Là... Là ai?" 



"Cô làm cho ta một bữa ăn ngon, ta sẽ nói cho cô biết." Minh Thù chống cằm. 



Tần Linh: "???" 



Nàng có thể làm món ăn gì ngon? 



Nơi đây cũng không có nguyên liệu nấu ăn, coi như là đầu bếp năm sao, cũng không làm được. 



Hơn nữa tại sao lại yêu cầu kỳ lạ như vậy? 



"Nguyên liệu nấu ăn ở đây..." Tần Linh nhỏ giọng. 
Liễu Tâm Duyệt thà chết cũng không thừa nhận. 



"Từng đứa một, đứa nào cũng muốn làm ta tức chết." Liễu phụ ngẩng đầu lên liền thấy Minh Thù đứng ở bên ngoài phòng chính, hắn cầm chén trà trên bàn ném về phía Minh Thù: "Nghiệp chướng còn dám trở về." 



"Nghiệp chướng không dám trở về, nhưng con dám." Minh Thù nhấc chân đi vào, cười tươi như hoa: "Bây giờ việc quan trọng cũng đâu phải là con?" 



"Ngươi trở về làm gì, để chế giễu sao?" Liễu phụ bị tức đến nỗi muốn phát bệnh tim. 



"Ừm." Minh Thù nghiêm chỉnh gật đầu: "Cho con một ít đồ ăn trà nước là được rồi." 



Liễu phụ: "..." 



Ánh mắt Liễu phụ nhìn về phía Liễu Tâm Duyệt đang khóc đến hết nước mắt, rồi lại nhìn qua nụ cười nhẹ nhàng của Minh Thù, bực mình vì hết việc này đến việc khác. 



"Con yên phận một chút cho ta, ta sẽ xử lý con sau." Hắn ôm ngực, quyết định giải quyết chuyện gấp trước. 



Danh tiết của Liễu Tâm Duyệt là việc lớn. 



"Tâm Duyệt, con nói cho cha, người kia là ai vậy?" 



"Cha, con không hẹn hò với người ta, là bên ngoài tung tin đồn nhảm." Khuôn mặt Liễu Tâm Duyệt lộ vẻ thiệt thòi. 



Chuyện này không nên xảy ra sớm như vậy, nàng đã tính trước, nhưng nàng không ngờ sẽ sớm bị người truyền tin tới. 



Liễu phụ hít sâu một hơi: "Được, cho dù có người tung tin đồn nhảm, thì người nào muốn muốn vu oan hãm hại con?" 



Liễu Tâm Duyệt lắc đầu: "Cha, con thực sự không biết, người trong thôn thường ngày vốn không thích chúng ta, trước mặt chúng ta tỏ vẻ tôn kính, sau lưng thì nói xấu chúng ta, chỉ vì chúng ta so với bọn họ có nhiều tiền hơn. Con không biết là người nào muốn hãm hại con, con... Cha, cha phải làm chủ cho con." 



Minh Thù lấy món ăn của mình, ăn kêu "răng rắc" cực kỳ ngon miệng. 



Lúc Liễu Tâm Duyệt lau nước mắt, vừa hay liếc thấy Minh Thù, trong lòng cảm thấy kỳ lạ. 



Người trước kia nói lắp, cúi đầu, hóp ngực là người trước mặt sao? 



Chuyện ngày hôm nay... 



Có khi nào liên quan tới nàng ta không? 



Trong lòng Liễu Tâm Duyệt tự nhiên có suy nghĩ này, không ngăn cản được. 



Không được, nàng không thể mang tội danh này, nàng phải tự mình làm trong sạch bản thân.