Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 662 : Khinh nhược trình quy (9)

Ngày đăng: 03:07 20/04/20


"Được rồi, đừng khóc nữa." Liễu phụ phiền não phất tay. 



"Cha, cha phải nghĩ cách giúp con." Liễu Tâm Duyệt ôm lấy cánh tay Liễu phụ. 



Liễu phụ thở dài: "Lời đồn bên ngoài bây giờ đã thay đổi, chỉ cần làm cho người bên ngoài tin là đồ nghiệt chủng kia, con sẽ không sao nữa." 



"Nhưng mà..." 



"Nhưng cái gì, lẽ nào con muốn gánh trên lưng cái danh xấu này sao?" Ông Liễu sầm mặt quát lớn. 



"Đồ nghiệt chủng kia lúc đầu cũng không phải của Liễu gia ta." 



Trong lòng Liễu Tâm Duyệt đương nhiên rất vui, nhưng vì để cho Liễu phụ hoàn toàn làm theo ý nghĩ của nàng, nàng không thể biểu lộ ra. 



Liễu Tâm Duyệt thật lâu mới gật đầu: "Cha, cha nói xem, Khinh Khinh thay đổi lớn như vậy, có phải trước đây chỉ là muội ấy cố tình diễn cho chúng ta xem không." 



Trong lòng Liễu Tâm Duyệt còn có một suy đoán không hề tốt. 



Đó chính là nàng cũng giống như mình, cũng là xuyên thư tới... Hoặc là xuyên không, dù sao nàng đọc quyển sách này, nữ chính Tần Linh chính là xuyên không tới đây. 



So với vế sau, nàng muốn là vế trước hơn. 



Nếu quả như thật là người hiện đại xuyên không tới, vậy so với những người cổ đại khó đối phó hơn nhiều. 



Nàng cũng không phải là cố ý nhằm vào Liễu Khinh, nàng chỉ muốn mình sống thật tốt ở thế giới này, danh tiết chính là tính mạng, phải có một người hi sinh. 



Người phải hi sinh này không thể là nàng. 



"Cha chắc chắn, mấy ngày nay con không nên đi ra ngoài, cứ ngoan ngoãn ở nhà, cũng không cần đi tìm nghiệt chủng kia làm gì." 



"Cha, con vẫn cảm thấy lo." 



"Được rồi, còn chưa tin cha sao? Cha có thể hại con hay sao? Chuyện này con đừng xen vào, cha sẽ giúp con giải quyết." 



"Vâng." 



Liễu Tâm Duyệt rời khỏi, trong lòng đầy tâm sự, Liễu phụ nói sẽ giúp nàng giải quyết, nhưng nàng vẫn thấy có gì đó là lạ. 



-



Lời đồn trong thôn chia làm hai phái. 



Một phái cho rằng là Liễu Tâm Duyệt hẹn hò riêng nam nhân, dù sao khuôn mặt của nàng xinh đẹp như vậy, cùng người khác hẹn hò cũng là bình thường. 
Gặp một người không để tâm tới danh tiếng, hắn có thể làm gì? 



Lý Thân cắn răng, hắn co chân, từ dưới đế giày lấy ra mấy tấm ngân phiếu: "Đây là ta tất cả những gì ta tích góp, cho cô." 



Minh Thù: "..." 



"Rầm!" 



Cửa sổ bị đóng một cách vô tình. 



Lý Thân đang giơ ngân phiếu: "..." 



-



Thôn Vân Lý trước đây chỉ có họ Liễu, sau mới có các họ khác, có điều trưởng thôn vẫn là trưởng bối nhà họ Liễu. 



Lúc này từ đường nhà họ Liễu, hơn nửa đêm còn đèn đuốc sáng trưng người người nhốn nháo. 



Các thôn dân đã ngủ rồi, tất cả bị gọi vào từ đường, mỗi người đều là khuôn mặt mê man. 



"Sao vậy?" 



"Không biết, hơn nửa đêm rồi, phiền chết mất." 



"Không sẽ là xảy ra chuyện lớn gì?" 



"Ai biết, trưởng thôn tập hợp, chắc là có chuyện quan trọng gì, mọi người cũng đừng đoán mò, người không phải rất nhanh sẽ đến đủ sao?" 



"Chỉ còn lại người ở phía đông Liễu phủ thôi." 



"Mỗi lần có chuyện gì, bọn họ đều đến cuối cùng, để cho nhiều người chúng ta phải chờ như vậy." 



"Ai bảo nhà người ta có tiền." Có người chua chát nói. 



Mọi người thảo luận một hồi lâu, Liễu phụ mới thong dong đi tới. 



Trưởng thôn là một ông già, ngồi trên ghế phía trên hai bên từ đường, lạnh mặt nhìn thôn dân đang đứng ở bên ngoài từ đường nhốn nháo, cùng với Liễu phụ đang đi qua đám thôn dân vào bên trong từ đường. 



"Trưởng thôn." Liễu phụ chào hỏi xã giao: "Đã muộn thế này, bảo chúng ta tới từ đường làm gì?" 



Trưởng thôn đứng dậy, không trả lời lời nói của Liễu phụ, ngược lại cất giọng nói: "Ngày hôm nay gọi mọi người tới, là có một việc chuyện rất quan trọng."