Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 68 : Thần Y Khuynh Thành (15)

Ngày đăng: 02:57 20/04/20


"Bạch Yên Nhiên có thể được làm nữ phụ ác độc, chắc là dựa vào ngực bự."



Chỉ số thông minh này cũng có thể làm nữ phụ, coi như là để làm nổi bật vai chính cũng hơi quá đáng...



Rốt cuộc nguyên chủ làm sao mà lại bị cái người đó khiến cho như vậy chứ?



Chắc cũng là đồ ngốc. 



Một loạt nhân vật phản diện, chỉ số thông minh đều thật thảm hại.



"Tiểu thư, người nói cái gì thế?"



Hồi Tuyết nghi ngờ nhìn người bên cạnh, tiểu thư lầm bầm một mình gì vậy?"



"Không có gì."



Minh Thù cười cười: "Trứng nướng xong rồi sao?"



Hồi Tuyết nhìn trứng vùi trong lửa, hơi thấp thỏm:



"Tiểu thư, đây là trứng của thần thú, chúng ta cứ nướng như vậy hình như không tốt lắm."



"Có cái gì không tốt, dù sao cũng đã chết. Muốn cho nó chết có ý nghĩa chút thôi mà."



Minh Thù thản nhiên nói những lời đó.



Hồi Tuyết: "..."



Là trứng thần thú đó tiểu thư!



Cũng không phải trứng gà trứng vịt gì đâu!



Nướng trứng thần thú cả buổi chả có chút phản ứng nào, đừng nói thay đổi màu sắc một chút, khói bụi cũng không thấy dính vào.



Minh Thù lấy trứng ra đưa tay sờ sờ lạnh như băng, tức là nướng lâu như vậy lửa cũng không hề bắt vào.



"Tiểu thư, lửa sắp lan đến đây rồi hay là chúng ta đi trước đi."



Hồi Tuyết nhìn xa xa lửa lớn đang đến gần bên này, lửa cháy gần đến nơi rồi.



Minh Thù ném trứng vào trong lửa, mắt không chớp nhìn chằm chằm.



Hồi Tuyết: "..." Còn nướng sao?



Lửa càng ngày càng gần, Hồi Tuyết vội vàng đi đi lại lại, ngoắc Lưu Phong qua đây chuẩn bị cưỡng ép kéo Minh Thù rời khỏi. Nhưng ngay lúc này, ngọn lửa cách bọn họ ba thước bỗng nhiên như bị cái gì đó ngăn lại, tất cả đều dừng lại trên mặt đất.



Minh Thù liếc mắt nhìn, đưa tay lấy trứng ra, phủi phủi quần áo đứng lên: "Đi thôi."



Hồi Tuyết: "..."



Ôi chao?




Minh Thù nhẹ buông tay trứng màu liền rơi xuống, cạch một tiếng giòn vang.



"A, đồ loài người đáng sợ."



Giọng trẻ con non nớt phát điên.



Minh Thù dùng ngón tay chọt nó: "Ngươi bảo ta buông ngươi, sao ngươi còn tức giận ngươi là giống cái hả, giỏi thay đổi thế... Ôi chao, lúc trước là ngươi giả chết sao?"



Trứng màu lộc cộc tránh sang một bên, oán giận nói:



"Các ngươi là loài người xấu xa, đều muốn hấp thu năng lượng của ta, ta không giả chết mà được sao?"



Minh Thù đè trứng màu như đè một đứa trẻ ngỗ ngược: "Nói chút đạo lý đi, ta chỉ là muốn ăn ngươi thôi, chứ không muốn hấp thu nặng lượng của ngươi..."



Cho nên, lúc trước tên ngốc Túy Hoa các là muốn hấp thu năng lượng trứng màu, nên mới cướp sao?



Năng lượng của trứng thần thú cũng dám tùy tiện hấp thu... 



"Ăn ta và muốn hấp thu năng lượng của ta có cái gì khác nhau chứ?" Trứng màu tức giận.



"Bản chất khác nhau."



Minh Thù cười nói: "Hơn nữa lúc trước muốn ăn ngươi còn có con rắn kia, tại sao chỉ mắng loài người bọn ta? Ngươi kỳ thị chủng tộc?"



Trứng màu động đậy nhưng không thoát ra được, nó càng phẫn nộ: "Các ngươi đều không phải thứ tốt, cá mè một lứa."



"Cái đồ còn chưa nở nhà ngươi cũng biết cái từ cá mè một lứa à?" Minh Thù nhướng mày.



"Hừ, bọn ta đều được di truyền lại."



Trứng màu vừa phẫn nộ vừa đắc ý, phẫn nộ vì nó bị Minh Thù đè xuống không thể động đậy, đắc ý vì thấy bản thân rất có văn hóa.



"Các ngươi? Ngươi còn có huynh đệ tỷ muội à, ở đâu vậy?"



Trứng màu: "..."



Cái điều nàng quan tâm đến thật kì quái? Nó mà nói ra thì chẳng phải sẽ bị nàng tìm được ăn mất sao?



Loài người thật đáng sợ.



Trứng màu im lặng trong chốc lát, đột nhiên "Oa" lên một tiếng khóc lớn, hoàn cảnh đột nhiên thay đổi:



"Ngươi đừng ăn ta, không ngon đâu, ta vất vả lắm mới sống lớn đến như vậy..."



Minh Thù: "..."



Minh Thù phiền toái buông tay: "Đừng khóc, phiền quá. Ta sẽ không ăn đồ chơi có thể nói."



Vật có thể nói là vật có linh trí, đối với những vật này Minh Thù phần lớn đều cảm thấy trân trọng.