Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 698 : Lão sư không chịu lấy chồng (16)

Ngày đăng: 03:08 20/04/20


Trong một rừng cây âm u có một nam sinh đang cứ đi thẳng về một nơi vắng vẻ, rồi hắn lại nhìn bốn phía xung quanh.



"Anh tới rồi, đồ cũng đã đem tới."



Giọng nói đột ngột vang lên trong rừng cây âm u. 



Minh Thù và Bắc Đường đứng phía sau cây, lắng nghe tiếng động bên kia, nhưng ngoại trừ tiếng nói của nam sinh kia ra thì không có tiếng trả lời nào cả.



"Em có ở đó không?" Dường như người nam sinh cũng không xác định người hắn muốn tìm có ở nhà hay không.



Nam sinh ở bên kia đi tới đi lui, đạp mặt đất phát ra một tiếng vang nhỏ nhẹ. 



Khoảng chừng sau năm phút điện thoại di động của nam sinh vang lên, nam sinh ở bên kia lập tức chuyển động, sau đó vội vàng rời khỏi rừng cây.



Cánh rừng yên tĩnh trở lại.



Phảng phất như chưa hề xảy ra chuyện gì. 



Minh Thù cũng không chờ người ở rừng cây xuất hiện mà theo đuổi nam sinh. Nam sinh này không phải ở trong trường, Minh Thù thấy hắn leo tường bỏ đi.



-



Không phải là căn phòng lớn, ánh hoàng hôn chiếu khắp mặt đất loang lổ vết máu, trong không khí cũng đầy mùi mốc. 



Nam sinh hốt hoảng xem xét xung quanh, hắn thử giãy giụa nhưng càng giãy giụa thì hắn càng bị siết chặt.



"Két."



Cánh cửa duy nhất bị đẩy ra. 



Một cô gái vô cùng xinh đẹp bước vào, nam sinh chỉ cảm thấy trên người cô gái này như phát ra ánh sáng dịu dàng mà xinh đẹp.



Nam sinh nhìn đến ngây người.



Mãi đến khi hắn cảm giác được một cảm giác áp bách mới chợt hoàn hồn, chỉ thấy một người con trai đứng ở cửa, thân thể như ngọc, khuôn mặt tuấn tú. 



Nhưng mà gương mặt đó tràn đầy âm trầm, con ngươi đen láy theo dõi hắn, ánh mắt kia dường như có thể khiến máu đông lại, khiến cả da đầu tê rần rần.



Nam sinh có một loại ngẩn ngơ như từ thiên đường đột nhiên rơi xuống địa ngục.



Hắn quen biết người con trai kia, Bắc Đường. 



Trên trời mới không biết hắn là ai.



Bắc Đường không vào, chỉ đứng ở cửa nhìn. Phía sau có người đang mặc bộ quần áo đen khiêng cái ghế vào, sau đó để sau lưng cô gái, đồng thời chắp hai tay sau lưng đứng nghiêm trang phía sau cô gái.




Minh Thù chơi đùa trong chốc lát, đợi hết hai tiết học mới chậm rãi bước về phòng học.



Đối với hành vi hay trốn học của Minh Thù thì học sinh trong lớp cũng đã quen rồi, nhưng lại không dám nói lung tung, cô mà giận lên thì vô cùng đáng sợ, hiện nay trong trường còn ai dám gây chuyện với cô ta? 



Gây chuyện với Minh Thù sẽ có kết cục vô cùng thảm.



Nhưng những người trong lớp lại phát hiện có điều kỳ lạ.



"Mọi người có phát hiện không, hình như Nam Chi chỉ lên lớp tiết của thầy Bắc Đường." 



"Thầy Bắc Đường đẹp trai như vậy, Nam Chi lên lớp giờ thầy cũng rất bình thường mà?" Bọn họ cũng muốn lên lớp giờ của thầy Bắc Đường.



"Phụt, dựa vào cô ta cũng muốn quyến rũ thầy Bắc Đường, cũng không xem bản thân mình mấy lạng mấy cân."



"..." 



"Sao?" Cô gái nói đang nói chuyện đột nhiên ngây người, quay đầu nhìn thì thấy Minh Thù đứng ở cửa lớp cười với bọn họ, không biết cô ta đứng đó từ lúc nào.



"Tôi chỉ có bốn mươi lăm ký."



Minh Thù nói xong thì đi về chỗ của mình. 



Mọi người:  "..."



Ai hỏi cô nặng bao nhiêu?



Bốn mươi lăm ký thì hay lắm sao! 



***



[Hài Hòa Hiệu]



Minh Thù: Ăn thế nào cũng không mập, tùy hứng vậy. 



Cửu thiếu: Nuôi không nổi nuôi không nổi.



Minh Thù: Sao?



Cửu thiếu: Bán nhà bán cửa để nuôi! 



Tiểu tiên nữ: Không cần bán nhà bán cửa, chỉ cần bỏ phiếu là được rồi.



Thiên sứ nhỏ:...