Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 734 : Nhiếp ảnh gia (11)

Ngày đăng: 03:08 20/04/20


Khắp các trang mạng đều là tin tức Kỷ Cẩm bị đá, mà "hung thủ" gây ra chuyện này đang ở Đào Hoa Cốc húp cháo hoa đào.



Cháo hoa đào là dùng hoa đào chế biến mà thành, hương cháo cùng hương hoa đào hòa chung với nhau, hương vị thấm vào ruột gan, vào miệng hương thơm mềm mại, mang theo vị ngọt nhè nhẹ, lưu luyến vô cùng.



Cháo như vậy, trẫm có thể ăn được đến lúc chủ quán đóng cửa. 



Đào Hoa Cốc có chỗ nghỉ ngơi, bọn họ đã chyển nơi ở vào bên trong, nhưng vì nơi nghỉ ngơi bên trong tương đối ít, cho nên cần hai người một phòng.



Minh Thù thực sự ăn đến lúc chủ quán đóng cửa, đợi cô trở về, Tiết Hàng đã phân xong phòng, nhóm Tô Nam Phong đã cầm thẻ phòng đi lên, phòng khách chỉ còn lại có Tiết Hàng.



Thấy cô trở về, Tiết Hàng chợt nhớ tới, lắp bắp nói: "Chuyện đó... tôi hình như đã quên Giang Kiều." 



Vừa rồi hắn chia phòng, nhóm Hà Như vẫn cứ cãi cọ ầm ĩ với mấy cô gái kia, hắn vốn có nhớ đến Giang Kiều, nhưng khi chia xong mới phát hiện hắn đã quên Giang Kiều.



"Thật ngại quá Giang Kiều, tôi đi hỏi lễ tân một chút." Tiết Hàng chạy nhanh ra hỏi chủ khách sạn.



Thời gian này, phòng sớm đã bị đặt hết, lễ tân bày tỏ không có cách nào. 



Mà Đào Hoa Cốc chỉ có một khách sạn này, nếu không... cũng chỉ có thể lái xe lên trấn ở, tuy là cũng không xa nhưng qua lại vẫn còn cần một chút thời gian.



"Nếu không Giang Kiều tạm ở trong xe một chút?" Hà Như dựa vào Triệu thiếu gia, nói với vẻ vô cùng chu đáo: "Phía sau xe rất rộng, có thể ngủ."



Hà Như chỉ là cố ý quấn lấy Tiết Hàng, làm cho hắn quên đi Minh Thù. 



"Chuyện này..." Tiết Hàng có chút bận tâm, trên xe làm sao ngủ? Thời điểm tháng này, buổi tối vẫn rất lạnh.



"Hay là Như Như và Giang Kiều ở một đêm?" Triệu thiếu gia do dự nói: "Làm sao có thể để cho con gái ngủ trong xe, tôi ngủ trong xe cũng được."



Hà Như tối sầm mặt, cô cầm lấy cánh tay Triệu thiếu gia: "Chồng à, người ta buổi tối sợ, không ôm anh ngủ không được." 



Triệu Công Tử: "..."



Cũng có nam sinh đứng ra, nói bọn họ có thể dành ra một phòng cho Minh Thù ở.



Dù sao cũng là con gái, lại là bạn học cũ, phong độ cũng cần phải có. 



Nhưng bọn hắn nói xong cũng nhận phải ánh mắt giết người từ Hà Như.



Minh Thù nhìn khuôn mặt Hà Như và đám con gái kia có chút hả hê, chậm rãi mở nụ cười: "Làm cô thất vọng rồi, tôi đã đặt phòng."



Hả? 




"À à, vậy hai người ăn đi." Chủ quán nhìn Kỷ Cẩm thêm một chút rồi xoay người đi làm việc. 



Đợi chủ quán đi rồi, Kỷ Cẩm mới kéo khẩu trang ra: "Giờ báo mạng đều hả hê vì chuyện tôi bị đá rồi, mặt mũi tôi đi tong cả rồi."



Minh Thù nói: "Ai bảo anh nói tôi là bạn gái anh."



Kỷ Cẩm kiềm chế vỗ bàn: "Cô bán đứng tôi trước!" 



Đã biết cô lúc đó không có lòng tốt như thế.



Minh Thù liếc mắt nhìn hắn: "Sự thật là tôi còn chưa kịp bán đứng, anh đã tự chui ra."



"Cô..." Kỷ Cẩm nghẹn lời, một lát sau mới rặn ra được một câu nói: "Cô giựt giây người hâm mộ mắng tôi trước." 



Nếu không phải như vậy, hắn có thể nói ra câu nói kia sao?



"Tôi làm vậy không phải là giúp anh kiểm tra người hâm mộ đích thực sao?" Minh Thù mặt không đổi sắc nói.



Kỷ Cẩm nếu không phải là thấy có người tiến đến, ước chừng muốn vỗ bàn hét lớn. 



Vì có người đến, Kỷ Cẩm cúi đầu: "Giang Kiều, tôi không để yên cho cô đâu, hãy chờ đấy!"



"Rất khéo, tôi cũng không để yên cho anh."



Kỷ Cẩm đối diện không biết nghĩ gì, đột nhiên cười nhạt: "Hừ, tôi cho cô biết, đừng tưởng rằng cô dùng biện pháp như thế tôi sẽ để ý đến cô, cô từ bỏ đi." 



Minh Thù: "?"



Cái gì từ bỏ?



Trẫm nhất định phải cần có giá trị thù hận! 



Người vào quán càng ngày càng nhiều, Kỷ Cẩm che khẩu trang lại, đứng dậy chạy nhanh như làn khói.



Minh Thù nhìn người đối diện không động tới cháo hoa đào...



Cho nên hắn rốt cuộc là tới làm gì? 



Ông chủ, có người ăn quỵt!