Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 751 : Nhiếp ảnh gia (hết)

Ngày đăng: 03:09 20/04/20


"Anh, năm mới vui vẻ." Ánh mắt đứa bé trong suốt, rất vui vẻ.



"Giúp anh đưa cái này cho cô ấy được không?" Ôn Hạ Thanh giao một chiếc hộp khác cho đứa bé.



Đứa bé gật đầu: "Dạ được." 



"Lên đi."



"Anh trai tạm biệt."



Đứa bé cầm cái hộp biến mất ở cửa, Ôn Hạ Thanh giật giật đôi chân có chút đông cứng, xoay người rời đi. 



Hẹn gặp lại.



Giang Kiều.



-



Minh Thù nhìn Ôn Hạ Thanh rời khỏi, cả người cô cũng đầy phiền muộn, làm sao còn dám... Đi nhận tình cảm của người khác.



"Cô... Cô mở cửa ra!"



Minh Thù buông rèm cửa sổ xuống, mở cửa phòng, đứa bé đem một cái hộp lên: "Anh kia đưa cho cô đó!" 



Trên hộp còn có hoa tuyết, Minh Thù nhận lấy, mở hộp ra, nhưng mà trong hộp không có gì cả.



Không phải quên bỏ đồ vào mà là rỗng.



Ôn Hạ Thanh cho cô món đồ như vậy làm cái gì? 



Vài ngày sau, Minh Thù mới biết được Ôn Hạ Thanh đã đi.



Người quản lý cũng không biết hắn đi đâu.



Điện thoại không gọi được, nhắn tin không trả lời,cứ như vậy mất tích. 



Rất nhiều năm sau, Minh Thù ở triển lãm nước ngoài chụp ảnh gặp phải Jim.



Anh ta dẫn cô đi đến một nơi



Xuân về hoa nở, mặt hướng về biển lớn, bia mộ sừng sững. 



Hắn nói: Kiều Kiều, về sau tôi muốn làm gì tôi cũng đã nghĩ xong rồi, tôi không muốn ở trong giới đó nữa.



Hắn nói: Quá mệt mỏi.



Đúng vậy, sao không mệt được. 



Yên lặng chịu đựng bệnh tật, không nói cho ai nghe, sao không mệt được.



Tối hôm tết, Ôn Hạ Thanh chỉ muốn thấy cô một lần cuối.



Minh Thù vuốt mộ bia lạnh như băng, một lúc lâu cô chỉ thở dài một tiếng: "Tôi không phải Giang Kiều." 



Minh Thù sau khi trở về mở cái hộp kia, ở dưới đáy hộp tìm thấy một danh thiếp.



Là một tấm hình Giang Kiều chụp cho hắn rất lâu trước đây, bối cảnh này chắc là ở trường học, nam sinh cười tươi như ánh mặt trời, trong đôi mắt phảng phất có sự ôn hòa không giới hạn.
Đặc biệt bộ phận kỹ thuật, bọn họ phụ trách toàn bộ chủ hệ thống, chủ hệ thống tan vỡ bọn họ phải chịu trách nhiệm, Cửu thiếu vẫn chưa tỉnh lại bọn họ cũng phải chịu trách nhiệm. 



Bọn họ làm sao lại xui xẻo như vậy!



"Chúng ta nghĩ không ra biện pháp gì, cục trưởng sẽ xử chúng ta đó!" Trong phòng làm việc, một đám người gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng.



"Biện pháp khả thi chúng ta cũng đã nghĩ hết rồi, còn biện pháp nào nữa?" 



"Đừng hoảng, cục trưởng muốn xử chắc chắn sẽ xử trưởng bộ phận trước, chúng ta đều là tinh anh bộ kỹ thuật, không thể tùy tùy tiện tiện xử chúng ta."



"Đúng đúng đúng!"



Bộ trưởng bộ kỹ thuật: "..." 



"Ôi, các người đang bận sao?" Một giọng nói nhẹ nhàng từ ngoài cửa truyền vào.



Mọi người đồng loạt nhìn sang, có người trực tiếp tránh về phía sau.



"Lạc... Lạc Yến, ngươi tới làm gì?" Bộ trưởng bộ kỹ thuật nói không lưu loát đứng lên: "Cục trưởng đã nói qua, không cho ngươi tới bộ kỹ thuật!" 



Lạc Yến chỉ vào vào đường biên giới vừa chạm tới, cười hì hì nói: "Ta chưa vào, ta cũng không có vi phạm lời cục trưởng nói."



Bộ trưởng bộ kỹ thuật: "..."



Lạc Yến cười gian xảo: "Ta chỉ muốn hỏi Cửu thiếu tỉnh chưa?" 



Bộ trưởng bộ kỹ thuật nhắm mắt nói: "Chuyện này không liên quan tới ngươi?"



"Làm sao không liên quan? Nếu hắn chưa tỉnh thì ta sẽ rất vui."



"..." 



Về ân oán cùa Lạc Yến và Cửu thiếu, có thể viết thành một tác phẩm hàng trăm ngàn chữ.



Thế nhưng ân oán cụ thể gì... Bọn họ cũng không biết.



Dù sao hai người này là ngươi không ưa ta, ta cũng không ưa ngươi. 



Người này không may thì người kia hả hê, giậu đổ bìm leo, khắp nơi vui mừng.



"Cục... cục trưởng." Bộ trưởng bộ kỹ thuật đột nhiên nhìn phía sau Lạc Yến kêu một tiếng.



Biểu cảm của Lạc Yến thoáng ngừng lại, hắn như không có chuyện gì xảy ra xoay người, nhìn người đang bước đến. 



Người đàn ông tóc vàng từ bên cạnh hắn đi qua, nói với bộ trưởng bộ kỹ thuật: "Truyền một lần nữa."



Bộ trưởng bộ kỹ thuật trợn to mắt: "Cục trưởng... chuyện này quá nguy hiểm, nếu lỡ..."



"Ngươi còn biện pháp tốt hơn?" 



Bộ trưởng bộ kỹ thuật lắc đầu.



"Vậy... vị trí truyền?"



"X 3459, Y 452."