Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 753 : Thế tử sắp khỏe (2)

Ngày đăng: 03:09 20/04/20


“Thế tử phi, con muốn đi đâu?”



Giọng nói chất phác mang sự tức giận từ phía dưới vang lên.



Minh Thù ngồi ở đầu tường, xách váy của mình lên, trong miệng còn nhai nửa chiếc màn thầu. 



Ánh nắng buổi chiều ở cuối chân trời thật đẹp, chiếu lên khuôn mặt yêu kiều của thiếu nữ khiến đôi mắt nàng dính một luồng sáng màu cam, nhẹ nhàng đến động lòng người.



Người đi tới là chủ nhân của Dật An Vương phủ - Dật An Vương.



Cũng là cha của thế tử ngốc. 



Bố chồng của nàng ấy.



Minh Thù lấy màn thầu, “á” lên một tiếng rồi nói: “Phong cảnh trên tường thật đẹp, con lên xem tí.”



“Đi xuống cho ta!” Vẻ mặt Dật An Vương sầm lại. 



“Đường đường là thế tử phi mà lại trèo tường, để người khác nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa!”



Minh Thù liếc mắt nhìn nha hoàn đứng bên cạnh Dật An Vương, nhất định là do nàng ta bẩm báo.



Vừa rồi lúc nàng đi đến đã gặp phải nha hoàn rồi. 



Tên là... Thúy Nhi thì phải.



Nha hoàn này thật lợi hại, nguyên chủ mới gả vào đây vài ngày, nha hoàn này đã dám khó chịu với nguyên chủ.



“Cha, con đây không phải là định đi tìm thế tử sao?” Minh Thù mỉm cười. 



“Nói không chừng hắn đã rời khỏi phủ rồi thì sao? Con tìm được hắn thì sẽ trở về.”



“Xuống cho ta!” Dật An Vương căn bản không nghe.



Minh Thù: “…” 



Đánh một trận rồi chạy… Ta vẫn chưa ăn no, sao có sức mà đánh lộn chứ.



Minh Thù nhảy từ trên tường xuống, dù gì thì nếu rời khỏi vương phủ, nàng cũng không biết sẽ đi đâu.



Trở về Tần gia nhất định sẽ bị trả về, tạm thời ở nơi này ăn uống no say cũng được. 



Dật An Vương đương nhiên không thích hành động của con dâu, ngữ khí rất không tốt: “Thúy Nhi nói hôm nay cho con gặp thế tử, con gặp chưa? Thế tử đi đâu rồi?”



Minh Thù sờ vào búi tóc của mình, lúc nàng ngẩng đầu lên nụ cười tươi như hoa: “Thúy Nhi mới là người phụ trách cuộc sống thường ngày của thế tử, nàng ấy không nên rời thế tử nửa bước. Cha, người không cảm thấy một nha hoàn sai việc cho thế tử phi không có chút gì sai quy tắc ư?”



Dật An Vương quả nhiên cau mày. 



Ông không thích người con dâu này, hắn cũng không thích người của Tần gia.



Là vì được bệ hạ ban hôn, không đồng ý tức là kháng chỉ.




“Đau...” Thế tử ngửa đầu, đôi mắt có ánh sáng nhỏ vụn: “Đau.”



Mùi máu tươi rất đậm trong không khí, Minh Thù cắn một miếng cà rốt. 



Ánh mắt sáng của thế tử vẫn nhìn chằm chằm vào củ cà rốt của nàng: “Đói.”



Minh Thù lùi lại mấy bước: “Chừng này vẫn chưa đủ cho ta ăn.”



“Đói.” Thế tử dường như nghe không hiểu lời của nàng: “Đau... đói...” 



Thế tử bắt đầu lặp đi lặp lại hai chữ này.



Minh Thù cắn hai ba lần hết củ cà rốt, đưa một tay về hướng hắn.



Hết rồi! 



Thế tử nhìn chằm chằm nàng, hai mắt bắt đầu ngấn lệ, chuẩn bị khóc lớn một trận.



Minh Thù: “...”



Không mang theo người như vậy! 



Dù sao nàng cũng hết rồi, muốn khóc thì cứ khóc đi!



Nàng cầm thú nhỏ, vòng quanh không gian này một vòng.



Đó là một không gian rất nhỏ, chỉ khoảng chừng mười mét vuông, có chút không có quy tắc nhưng không có lối ra nào khác. 



Nơi có thể đi vào hình như chỉ có phía trên đó.



“Đau... đói...” Giọng nói thế tử vừa tủi thân lại vừa yếu ớt cứ quanh quẩn khắp không gian.



Ta còn đói mà! 



Ta còn đau mà!



Ta còn đói mà!



Minh Thù vuốt bụng dưới. Vừa rồi bị ngã xuống, cũng không biết có phải vì té mà rong huyết rồi không, hiện tại cảm giác rất khó chịu. 



“Đừng gọi nữa.” Minh Thù đi đến bên cạnh hắn, cúi đầu quan sát hắn một lát, thật sự là không nhìn ra hắn bị thương ở nơi nào.



“Đau ở đâu?”



Thế tử có chút vụng về vén y phục lên, chỉ vào hông của hắn. 



Áo ngoài đã che bên trong, hắn vén lên xong, Minh Thù mới nhìn thấy máu thấm vào chỗ đó lúc này đang không ngừng rỉ máu ra bên ngoài.



Điều này cũng không có gì lạ, vì sao trên mặt đất có nhiều máu đến thế.