Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 755 : Thế tử sắp khỏe (4)

Ngày đăng: 03:09 20/04/20


“Nương tử, máu.”



Minh Thù nhìn hắn không biết phải làm sao. Thế tử ngồi quỳ trên chăn bông, khuôn mặt hơi đỏ ửng, khóe mắt rưng rưng, y phục trên người không chỉnh tề như vừa mới bị người khác giày vò vậy.



Minh Thù: “...” 



Môi thế tử có chút nhợt nhạt, giọng nói yếu ớt: “Nương tử, bị thương rồi, thuốc.”



Minh Thù cho rằng hắn đang nói về vết thương trên người hắn. Trong phòng không tìm được thuốc nên nàng bèn đuổi thú nhỏ đi tìm thuốc.



Thú nhỏ tức giận. 



Con sen, ngươi chính là kẻ thấy sắc quên nghĩa!



“Sẽ cho ngươi một bữa ăn đầy đủ, ngoan nào, nhanh lên một chút đi.”



Nói xạo! 



Ngươi chưa từng cho ta, đồ lừa đảo!



Ta không đi! Ta muốn đổi chủ nhân!



Minh Thù không cho là đúng, nếu nó có thể đổi chủ nhân thì đã sớm thay đổi rồi, sẽ nhảy nhót ở đây. 



Minh Thù đẩy nó văng ra: “Nhanh, đừng nói nhảm.”



Thú nhỏ bật ra ở bên ngoài thành quả cầu nhảy nhót, ánh sáng trên người lóe lóe lên như u linh.



Con sen, ta muốn đoạn tuyệt quan hệ với ngươi ngay bây giờ! 



“Được, được, tuyệt giao, mang thuốc trở về rồi tuyệt giao.”



Thú nhỏ: “...”



Thú nhỏ mắng chửi rất hùng hồn nhưng cuối cùng vẫn mang thuốc về cho Minh Thù, ném thuốc qua rồi tức giận chạy đi. 



Nói tuyệt giao là tuyệt giao, nó là một con thú có tôn nghiêm.



Minh Thù cầm thuốc, bảo thế tử cởi quần áo ra.



“Không muốn.” Thế tử sống chết không chịu. 



Minh Thù lại muốn bạo lực đánh hắn ngất xỉu, thế tử đột nhiên cầm lấy cánh tay nàng: “Thuốc, nương tử, đau.”



Minh Thù: “...” Hãy kiếm người phiên dịch cho ta với! Ta nghe không hiểu tiểu yêu tinh đó nói gì nữa.



Thế tử thấy Minh Thù bất động, hắn vươn tay chỉ chỉ vào y phục phía sau Minh Thù. 



“Máu.”



Máu máu gì! Ở đâu có máu!



... Máu ư? 




“Ngoan, nói cho ta biết, ai làm, ta sẽ giúp ngươi báo thù.” 



“Bọn họ, dữ lắm.” Thế tử cầm lấy vạt áo Minh Thù:



“Đánh, không lại đâu.”



Minh Thù chậc lưỡi một tiếng: “Đó là do ngươi đần.” 



“Ta... không ngu ngốc, nương tử, ta không ngu ngốc. Ta thông minh, cha ta đã từng nói, ta thông minh.” Thế tử đột nhiên vội vã đứng lên.



“Nàng đừng ghét bỏ ta.”



“Được rồi, ngươi nói cho ta biết, là ai làm?” 



Thế tử có chút bất an.







Ngày hôm sau. 



Thúy Nhi đập cửa bên ngoài cả nửa ngày trời, Minh Thù mới chậm rãi đứng lên, tóc tai rối bời đi mở cửa.



Thúy Nhi không đợi Minh Thù nói, trực tiếp đi vào phòng.



Thấy thế tử nhà mình vẫn nằm ở trên giường, chưa thức giấc, mà chăn ở phía ngoài giường bị vén lên một góc, rõ ràng là ngủ cùng nhau, nàng ta lập tức đổi sắc mặt: “Thế tử phi, người...” 



Thúy Nhi giậm chân chạy ra ngoài.



Minh Thù: “...” Sáng sớm mà có vấn đề rồi ư?



Chẳng những Thúy Nhi có vấn đề, mà ngay cả Dật An Vương cũng có vấn đề vội vã theo Thúy Nhi qua đây. 



Chứng kiến cảnh tượng trên giường, mặt ông cũng đỏ bừng lên, tức giận nói: “Thế tử phi, những quy tắc mà ta lập cho con, con đều quên hết rồi hả?”



Quy tắc ư?



Quy tắc gì vậy? 



Minh Thù suy nghĩ một chút, lúc mới được gả vào Dật An Vương phủ, cũng chính vào đêm thành hôn, Dật An Vương đã lập cho nàng rất nhiều quy tắc.



Trong đó có một điều, không được ngủ cùng giường với thế tử.



Minh Thù mỉm cười: “Cha, nói một chút đạo lý nha, là do con trai người quấn lấy con, người nghĩ rằng con muốn nằm cùng hắn trên một cái giường lắm sao?” 



Dật An Vương sầm mặt lại: “Con dám ghét bỏ Tầm nhi!”



“Không phải người không cho con và hắn ngủ cùng giường sao?” Điều này Dật An Vương đúng là suy nghĩ có vấn đề rồi.



“Vậy con cũng không thể ghét bỏ Tầm nhi, con gả vào vương phủ, sống là người của Tầm nhi, chết cũng là ma của Tầm nhi!” Dật An Vương không phát hiện rằng bản thân mình đã sai rồi. 



Thúy Nhi ở bên cạnh nhắc nhở ông: “Vương gia, thân thể thế tử không khỏe, thế tử phi còn như vậy...”