Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 766 : Thế tử sắp khỏe (15)

Ngày đăng: 03:09 20/04/20


Kho báu.



Kho báu.



Kho báu. 



Kho báu ở đâu!



Minh Thù phiền muộn không thôi.



Cơ Tầm tiến đến trước mặt Minh Thù, nghiêng đầu nhìn nàng đang dùng nước vẽ thứ gì đó trên bàn. 



“Tranh.” Cơ Tầm đột nhiên nói: “Rất lớn.”



“Tranh gì rất lớn?”



Cơ Tầm chớp mắt, lộ ra một nụ cười xán lạn: “Nương tử, hôn miếng.” 



Tiểu yêu tinh này giả ngu hả!



“Gia… người về rồi.” Giọng của nữ tử đột nhiên vang lên.



Rèm cửa bị người xốc lên, một nữ tử được người ta vây quanh tiến vào. 



Đúng vậy… chính là nữ tử.



Một nữ tử trang điểm đậm, như hoa, lại xinh đẹp đến không thể tả được.



Mà người nữ tử gọi là gia kia, rõ ràng chính là gọi nàng ta. 



Làm gì có ai xinh đẹp như vậy lại bị gọi là quỷ gia!



Thiết kế này không phù hợp với kịch bản!



“Có khách?” Giọng nói của nữ tử quyến rũ, là loại mà đàn ông vừa nghe thấy liền run chân. 



Nữ tử đi ra từ sau quầy, nhỏ giọng nói thầm với quỷ gia, một lát sau quỷ gia nhìn về phía Minh Thù.



Có điều vừa liếc mắt, nữ tử liền thu tầm mắt lại, đi vào bên trong.



Vòng eo xoay đến nỗi Minh Thù nghi ngờ sắp bị vặn gãy. 



Minh Thù thu tầm mắt lại, nhìn về phía Cơ Tầm: “Ngươi vừa mới nói tranh gì rất lớn?”



Gương mặt Cơ Tầm vô tội, dường như quên mất vừa rồi mình nói gì.



Minh Thù thừa dịp nữ tử đưa quỷ gia vào, ôm lấy hắn hôn một cái: “Bây giờ nói đi.” 



Cơ Tầm vẫn là gương mặt mơ màng.



Minh Thù: “…” Trêu chọc trẫm sao!
Tuyết cô nương suy nghĩ một chút: “Đồ ta có thể trả lại cho công tử, xin công tử đừng tổn thương vị cô nương này.” 



Người đàn ông vừa nghe liền thở phào, chợt giận hét lên: “Mau trả đồ lại cho ta!”



Tuyết cô nương nháy mắt cho quản sự của cửa hàng.



Quản sự kia lưỡng lự, sau đó đi ra sau mang đồ ra. 



“Đồ ở đây, công tử hãy thả vị cô nương kia ra trước.”



“Trả đồ cho ta trước! Ta an toàn rời khỏi Vân Hỷ các, tất nhiên sẽ thả nàng ta!” Người đàn ông cũng không ngốc.



Sau một hồi giằng co, cuối cùng Tuyết cô nương thỏa hiệp, đồng ý để cho hắn ra ngoài trước. 



Nhưng đồ thì phải sau khi rời khỏi đây, một tay giao người một tay giao đồ.



Đoàn người rời khỏi Vân Hỷ các, phía sau có người duy trì trật tự, người đi theo không nhiều lắm.



Bởi vì Minh Thù vẫn đi theo Tuyết cô nương, bọn họ gần như cũng quen mặt nàng nên không ngăn lại. 



Đến bên ngoài, người đàn ông lập tức kéo Tống Vân Kiều đi tới một nơi an toàn.



“Ném đồ qua đây!”



Bên ngoài là buổi tối, ánh sáng hơi mờ, khi Tuyết cô nương ném đã dùng chút kỹ xảo, không trực tiếp ném tới dưới chân người đàn ông, mà là cách người đàn ông một khoảng. 



Tuy người đàn ông tức giận nhưng vẫn kèm Tống Vân Kiều tiến lên.



Hắn bảo Tống Vân Kiều nhặt đồ lên.



Tống Vân Kiều từ từ khom lưng xuống, người đàn ông để ý đám người của Tuyết cô nương, cũng không chú ý tới Tống Vân Kiều. 



Khi hai bên đang căng thẳng, Tống Vân Kiều đột nhiên nắm lấy đồ, đạp người đàn ông một cước, trực tiếp lăn một vòng trên đất.



Người đàn ông chửi bới một tiếng.



“Bắt hắn lại!” 



Tiếng đánh nhau vang lên, Tống Vân Kiều nhân cơ hội rời khỏi vòng chiến, thở hổn hển trốn vào một góc mở thứ trong tay ra.



Là một tấm bản đồ da dê.



Bản đồ ở mức tường tận, hoàn thành phác họa nhận thức của nàng ta về thế giới này. 



Lục hoàng tử cũng có một bản.



Nàng ta chạm vào chỗ bị cắt đứt, hẳn là bị cắt không theo quy tắc nào, đây chỉ là một phần.



Tống Vân Kiều nghe tiếng đánh nhau bên ngoài, mau chóng xem bản đồ, nàng ta cần nhớ kỹ những thứ này.