Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 783 : Thế tử sắp khỏe (32)

Ngày đăng: 03:09 20/04/20


Từ lúc Cơ Tầm hôn mê đến bây giờ đã qua ba ngày.



Trong vòng ba ngày, hắn không tỉnh dậy một lần nào.



Dật An Vương đều chê toàn bộ đại phu và ngự y tại kinh thành là lang băm. 



Ngay cả Vĩnh Ngạn đạo trưởng đến xem cũng lắc đầu.



Trước đây ông từng nói Cơ Tầm và Minh Thù sẽ không sao, sao bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy?



Vĩnh Ngạn đạo trưởng cũng nghĩ không ra, thân thể lúc đó của thế tử chắc là không có vấn đề. 



Huống hồ còn có thế tử phi bên hắn.



Minh Thù ngồi bên giường, nàng cúi đầu, thần sắc trên mặt hoàn toàn bị che khuất.



"Thế tử phi." 



Minh Thù ngẩng đầu nhìn người đang đi tới, ánh mắt bình lặng.



Dật An Vương dường như già đi mười tuổi, vẻ mặt mệt mỏi nói: "Trở về nghỉ ngơi đi, ta trông coi nó một lúc."



"Không cần, con ở cùng hắn!" Minh Thù nhẹ nhàng nói: 



"Nếu như hắn tỉnh, không nhìn thấy con lại khóc rất phiền phức."



Dật An Vương nhìn người nằm trên giường, mở miệng nói: "Đang yên đang lành... sao lại..."



Lời nói phía sau như bị ai đó bóp nghẹn, làm sao cũng không nói ra được. 



Tiếng thở dài vang lên.



Dật An Vương tìm một chỗ ngồi xuống, hai người yên lặng không một tiếng động nhìn người trên giường.



Dật An Vương rốt cuộc cũng già rồi, sau nửa đêm liền rời đi. 



Minh Thù chống cằm đánh giá người trên giường, hắn giống như đang ngủ.



Nàng vươn tay miêu tả đường nét trên khuôn mặt hắn.



Người phía dưới tay mang theo độ ấm truyền tới ngón tay nàng, chạy đến trái tim tạo ra một cảm giác mềm mại thoải mái. 



Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Minh Thù dựa vào giường nghỉ ngơi.



"Nương tử..."



Minh Thù thoáng chốc nghe thấy tiếng Cơ Tầm, nhưng nàng lại cảm giác mình không nhúc nhích được, dường như đã bị nắm lấy. 




"Mẹ kiếp!"



Lạc Yến mắng một tiếng, sau đó gia nhập chiến đấu với tốc độ nhanh nhất. 



Minh Thù muốn lấy đồng xu kia.



Mặc dù không biết là gì nhưng Cơ Tầm nói có thể dựa vào thứ này để tìm được nàng, vậy nhất định rất quan trọng.



Lạc Yến công kích luôn dùng chiêu thức hiểm, trí mạng lại độc ác. 



Thế nhưng mỗi lần Minh Thù chủ động tìm cái chết, hắn lại tránh ra.



“Ầm ầm...”



Động tác Lạc Yến dừng lại, một lúc thì bị Minh Thù đạp ngã lên mặt đất, mặt đất rung chuyển. 



"Đồ đâu?" Minh Thù đè lên Lạc Yến.



"Mẹ kiếp." Lạc Yến cũng không rõ mắng một tiếng nhưng thoáng chốc lại cười điên khùng:



"Người muốn cướp đồ từ trên tay ta đều chết hết." 



Minh Thù ấn Lạc Yến xuống, tay hơi dùng sức. Nàng dùng ngữ điệu giống hồi nãy hỏi: "Đồ đâu?"



Trong nháy mắt Lạc Yến cảm giác được sự đau đớn, một vật lạnh như băng ghim vào da, đâm sâu tận xương tuỷ.



Quả nhiên... 



Mỗi lần đều có một bất ngờ.



Vẻ kiều diễm trên mặt Lạc Yến có vẻ thống khổ, khóe miệng nâng lên, lúc này đầy sự quỷ dị.



Minh Thù bắt đầu soát người hắn nhưng không tìm được gì, có lẽ là có không gian. 



Mặt đất lay động càng mạnh, Minh Thù nhíu mày nhưng không có ý định thăm dò.



Sức mạnh không đủ...



Hiện tại nàng thậm chí không cảm nhận được không gian bình thường, càng chưa nói đến không gian chính. 



Thế nhưng...



Nàng có thể thử phá một chút.



"Cô điên rồi!" Một giọng nói yếu ớt vang lên.