Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 795 : Chuyến săn hừng đông (11)

Ngày đăng: 03:09 20/04/20


Xe dừng lại ở khu đất trống trong thôn.



Tổng cộng bốn chiếc quân nhân, trên một chiếc xe là phụ nữ và trẻ em, một chiếc là vật tư, hai chiếc xe còn lại là những người đàn ông mặc quân phục.



Bọn họ theo lời hứa cho Minh Thù một ít vật tư.



"Đới tiên sinh, gian nhà bên kia có thể dùng, nhưng mà..." Hoàng Chinh chỉ vào một bên thôn: "Mọi người hãy cẩn thận một chút, không nên đi lung tung."



Ban nãy người đàn ông dẫn đầu này đã giới thiệu tên.



"Sao vậy?" Đới Trị kỳ quái hỏi: "Vừa rồi ở ngoài thôn chúng tôi thấy zombie, hơn nữa còn biết nổ súng, sao vào đây không thấy một con nào cả."



Hắn muốn nghe ngóng về những con zombie biết dùng súng.



Hoàng Chinh mặt không thay đổi: "Vậy các anh không may mắn, gặp zombie thành tinh rồi."



Đới Trị: “...”



Hoàng Chinh ôm vật tư, đi vào một khu nhà ba tầng.



Thôn này không hề lạc hậu, hầu như mọi nhà đều được xây dựng kiên cố.



Cô gái ban nãy cho bọn họ vào đang ở sân thượng tầng hai, nhìn chằm chằm bọn họ.



Đới Trị động đậy, không phải cô ta đang nhìn mình chứ...



Cô ta đang nhìn cái gì?



Hoàng Chinh để vật tư qua một bên, Minh Thù từ ban công đi vào: "Tối hôm nay ta cứu con tin đi."



Hao Tử đột nhiên run run: "Cô cô cô... Cô muốn giết bọn họ?"



Minh Thù: “...”



Bọn họ có hiểu lầm gì trẫm sao? Trẫm giết người rồi à? Nông cạn!



“Cô nhìn trúng cái gì của bọn họ rồi?” Tô Đài đơn giản rõ ràng tóm tắt nói.



"Trong xe có một cô gái, chúng ta đi cướp lại." Vẫn là thiên tài thông minh.



“Phụt...”



"Cô cướp con gái làm gì, muốn cướp cũng phải cướp con trai chứ." Hoàng Chinh nghiêm trang nói.



Minh Thù lộ ra nụ cười mê hoặc: “Trên người cô ta có đồ ngon.”



“...” Cô cách xa như vậy sao biết người ta có đồ ăn ngon? Cô là mũi chó sao?



"Tôi chỉ nói cho các cậu biết một tiếng, dù sao cũng không hy vọng các cậu giúp đỡ." Minh Thù phất tay một cái.
“...”



Quả nhiên Minh Thù ngủ thẳng đến hừng đông mới dậy, cô lại ngồi một bên từ tốn ăn đồ, sau đó mới tràn đầy sức sống đứng lên.



“Cô định cứu thế nào?” Tô Đài hỏi cô.



Minh Thù dẫn theo thú nhỏ xuống lầu, giọng điệu nhẹ nhàng khác thường: "Gõ cửa. Tôi là một zombie lễ phép!"



Nữ chính trẫm tới cứu ngươi!



Chờ trẫm nha!



Minh Thù nhanh chóng chạy xuống lầu, dưới lầu không có ánh sáng, Minh Thù mới vừa đi xuống lầu, chợt nghe ngoài cửa một tiếng vang nhỏ.



Cô dừng lại.



Bên ngoài mơ hồ có tiếng bước chân vang lên, sau đó cửa phòng bên cạnh cô bị gõ.



Minh Thù đứng trong bóng tối nhìn qua, Tô Đài bọn họ nghe tiếng đập cửa, đi ra cầu thang nhìn xuống đất.



Không phải cô nói đập cửa người khác sao?



Đập cửa bọn họ làm gì?



Nhưng lại thấy Minh Thù đứng ở cầu thang nhìn bọn họ.



Minh Thù nhét thú nhỏ vào trong áo, dừng vài giây mới mở cửa.



Người gõ cửa là một người đàn ông mặc quân phục, trong tay hắn có đèn pin, rọi thẳng vào phòng: "Chúng tôi bị lạc một đứa bé, các cậu có thấy không?"



"Bị zombie ăn rồi."



Người đàn ông mặc quân phục: “...”



Đèn pin rọi thẳng đến người của Minh Thù.



“Chỗ chúng tôi không có đứa bé nào cả.” Hoàng Chinh đại diện từ trên lầu đi xuống, ngăn Minh Thù toàn nói ra những điều kinh khủng.



Đối phương hoài nghi quan sát Minh Thù.



Cô cười híp mắt nhìn anh ta: "Tôi muốn qua bên đó làm khách, có được không vậy?"



“Hả?”



Minh Thù đi ra ngoài cửa.



“Ôi, cô...” Người đàn ông cũng không quan tâm đến căn phòng, nhanh chóng đi theo Minh Thù: “Cô làm gì vậy?”