Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 824 : Kỷ nguyên tinh hệ (2)

Ngày đăng: 03:10 20/04/20


Sau một tiếng, Minh Thù rời khỏi yến hội xa hoa lãng phí này.



Phía sau nhức nhối vang lên tiếng cắn răng nghiến lợi của Điêu tiên sinh.



Khoảng thời gian này chính là thời gian nữ chính giả đã cầm đồ đi, biến mất cùng với nữ chính. 



Thực ra thứ kia chỉ là một viên đá mà lão vực chủ để lại, nghe nói trong lúc vô tình lão vực chủ đã có được, lão vực chủ gọi đó là đá thần.



Căn cứ vào cách nói phô trương của lão vực chủ, bị thương nặng đến đâu chỉ cần còn một hơi thở, cũng có thể làm cho người ta sống lại.



Minh Thù ngẩng đầu nhìn xe huyền phù (*) có thể tùy ý thấy được trên không trung, kiến trúc bốn phía cao vút trong mây, hầu như không thấy bờ, những chiếc cầu bằng mây kết nối chằng chéo những tòa nhà này. 



Người đứng trong đó lại đột nhiên phát hiện vô cùng nhỏ bé.



Tinh hệ khoa học kỹ thuật phát triển… thật là khiến người ta mong chờ.



Xe huyền phù dừng lại trước mặt cô, một người đàn ông từ trên xe bước xuống, cung kính hành lễ: “Vực chủ, phải về thôi?” 



Minh Thù nghiêng đầu liếc hắn một cái, đây là người mà lão vực chủ để lại cho vực chủ, tên là Sơn Âm.



Dáng dấp ấy à… rất đáng yêu.



Chính là không thích cười, cả ngày mặt lạnh như băng, dường như cả thế giới đều thiếu tiền hắn vậy. 



Minh Thù khom lưng lên xe: “Trước tiên tìm một nơi ăn gì đó đã.”



Nửa giờ sau, Minh Thù tuyệt vọng với thế giới này.



Nhà hàng cao cấp nhất, đầu bếp cao cấp nhất trong truyền thuyết, đồ ăn làm ra khó ăn giống như thức ăn cho heo vậy. 



Cô tuyệt đối không mong chờ gì ở thế giới này!



Tinh hệ quanh năm chìm trong chiến tranh, để thuận tiện, thức ăn được làm thành thuốc dinh dưỡng tiện lợi mang theo.



Một viên thuốc dinh dưỡng, có thể duy trì được cho một người bình thường không ăn không uống trong vòng một tháng. 



Sợ không!



Chỉ hỏi bạn có sợ không!



Bà nó chứ, thế này là những ngày tháng cho người sống sao? 



Mùi vị của thuốc dinh dưỡng cao cấp cũng khá được, uống vào thì vị cũng tạm, nhưng để có thể nuốt xuống chút thuốc dinh dưỡng rẻ mạt này, đều phải dựa vào dũng khí.




Phi thuyền đong đưa nép vào chiến hạm của tinh vực Hoa Hạ, hai chiếc tàu bảo vệ tiến vào chỗ của bọn họ, che chắn lửa đạn cho họ, đưa bọn họ tới tinh hạm của hậu phương. 



Phi thuyền trượt vào cửa tinh hạm.



“Vực chủ, cô không sao chứ?”



Minh Thù xem xét miếng thuốc dinh dưỡng: “Không sao.” 



Đồ ăn vặt không sao, trẫm liền không sao!



Sơn Âm nhìn bên ngoài một chút: “Tôi xuống xem trước một chút, vực chủ đợi một lát.”



Sơn Âm xuống phía dưới nói chuyện với người bên dưới, lát sau Sơn Âm mới gọi Minh Thù xuống. 



Đối phương phái một vị thượng úy đến đón bọn họ: “Rất xin lỗi các vị, đợi đình chiến, chúng tôi lập tức sắp xếp người hộ tống các vị về tinh vực Sao Chổi.”



Minh Thù đứng một bên quan sát cấu tạo bên trong tinh hạm, không có ý lên tiếng.



Sơn Âm hỏi thượng úy: “Lúc nào thì đình chiến?” 



“…” Thượng úy bất đắc dĩ: “Đánh nhau thì chúng tôi cũng không rõ lắm lúc nào sẽ đình chiến, nhưng các vị yên tâm, trên tinh hạm tuyệt đối an toàn.”



Người của phía trên nói không thể chậm trễ những người này, cũng không biết là người nào của tinh vực Sao Chổi.



Đột nhiên nhô ra từ khu giao chiến… 



“Là ai giao chiến với các người?”



“Là tinh vực Arlos.”



“Tôi sẽ đàm phán với bọn họ, hy vọng đến lúc đó các người có thể phối hợp, đồng thời đình chiến.” Sơn Âm mặt không đổi sắc nói. 



Khi hắn nói đàm phán, dường như đã dự liệu được đối phương sẽ bằng lòng với yêu cầu đình chiến của hắn, giọng nói vô cùng chắc chắn.



“Việc này…” Cậu bảo đình chiến thì đình chiến ư, cậu coi mình là ai vậy! Hơn nữa bên phía Arlos…



Lời này đương nhiên thượng úy không dám nói ra: “Tôi sẽ thông báo cho cấp trên.” 



***



(*) Huyền phù: Nổi lơ lửng, từ phù có nghĩa là nổi và huyền là treo hay đeo lơ lửng.