Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 85 : Thần Y Khuynh Thành (32)

Ngày đăng: 02:57 20/04/20


Mọi người tản ra, không còn náo nhiệt để xem nữa, sự tình giải quyết xong, Minh Thù ôm đồ ăn chuẩn bị rút lui.



Thanh Trần bất ngờ xuất hiện trước mắt nàng, mùi thơm quái dị xông vào mũi.



Mùi hương trên người một đại nam nhân thành thế này, có cần chút mặt mũi không.



Minh Thù ôm chặt túi đồ ăn theo bản năng, lui về phía sau một bước, cảnh giác nhìn chằm chằm con bướm hoa đó:



"Làm gì?"



Đột nhiên xông ra, muốn cướp đồ ăn vặt của trẫm à?



Thanh Trần buồn cười: "Sao cô lại giống con thú nhỏ kia vậy?"



Đều bảo vệ thức ăn như thế.



Minh Thù muốn phản bác gì đó, nhưng lời đến bên miệng thì nuốt vào:



"Không có việc gì, thì đừng cản đường."



Thanh Trần bước sang một bên, nhường đường cho Minh Thù:



"Chức Phách cô nương, hôm nay ta giúp cô vài chuyện, cô thực sự không cân nhắc trị bệnh cho ta sao?"



"Ta lại không xin ngươi."



Chính mình cũng có thể giải quyết, ai bảo đột nhiên hắn ra tay, cản trẫm giả ngây giả dại.



"Bất kể như thế nào, kết quả đều là ta giúp cô, không phải sao?"



Thanh Trần không biết xấu hổ, nhận hết công lao về mình.



Minh Thù liếc hắn một cái, hiếm thấy không phản bác.



Bởi vì Thanh Trần nói đều là sự thật.



Minh Thù không thích nợ ân tình, dù cho ân tình này không phải là nàng muốn, nhưng đối phương cho cũng đã cho rồi.



Thế nhưng...



Nàng thực sự, không muốn chữa bệnh cho bướm hoa giành đồ ăn với nàng.



Minh Thù không hé răng, cúi đầu đi về phía trước.



Thanh Trần nghiến răng nghiến lợi, chịu đựng sự kích động muốn sụp đổ, đuổi theo Minh Thù.



"Chức Phách cô nương, rốt cuộc cô muốn thế nào mới bằng lòng xem bệnh cho ta?"



Thanh Trần níu giữ Minh Thù: "Xem bệnh khó khăn như vậy sao?"



Hắn chỉ là muốn xem bệnh.



Chỉ đơn giản như vậy!



"Rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới bằng lòng buông tha ta, trên thế giới này có nhiều người xem bệnh như vậy, ngươi tìm người khác rất khó sao?"



Minh Thù kéo y phục của mình lại.



Thanh Trần tiếp tục níu: "Thế nhưng bệnh của ta chỉ có cô mới có thể trị."



Minh Thù kéo lại: "Bệnh gì?"




Thanh Trần nỗ lực ngăn chặn tâm tình hung bạo: "Thật sự là ta trúng độc?"



Gia tộc di truyền mấy đời, đột nhiên biến thành trúng độc, cảm thấy tộc nhân của hắn đều sống uổng phí.



Còn có độc gì trâu bò như vậy, từng đời từng đời truyền nối, tự cho mình là bảo vật gia truyền à?



"Có lẽ thế."



Thanh Trần nhìn chằm chằm vài giây, đột nhiên đứng dậy, chống bàn nghiêng người tới gần Minh Thù: "Cô trị được?"



"Chắc được." Giọng nói không phải rất chắc chắn.



Trẫm cũng là lần đầu tiên làm thần y, nghiệp vụ còn không thạo, có sai lầm gì đó cũng có thể lý giải.



Một bệnh nhân hỏi đại phu ta mắc bệnh gì.



Đại phu nói chắc là ngươi trúng độc.



Bệnh nhân nhịn.



Bệnh nhân lại hỏi đại phu, bệnh của ta có thể trị hay không.



Sau đó đại phu ung dung trả lời chắc là được.



Chắc là... Được?



Có nghĩ tới bóng ma tâm lý của bệnh nhân không? Trách nhiệm của thầy thuốc đâu?



Khỉ thật, gặp đúng lang băm.



Thanh Trần còn ở bên kia cân nhắc trong chốc lát, vỗ bàn nói: "Trị."



Hắn ngoại trừ trị, căn bản cũng không có lựa chọn khác.



"Trị thì trị, ngươi đập bàn làm gì."



Minh Thù cầm túi mứt hoa quả vào tay, thiếu chút nữa làm đồ ăn vặt của trẫm rớt xuống:



"Ngươi đừng quá kích động, sẽ chết đó."



Ngươi mới sẽ chết đó!



Thanh Trần giữ bình tĩnh thu tay về, khôi phục bộ dạng mỹ nhân tú bà bướm hoa:



"Khi nào chúng ta bắt đầu trị?"



Trị không hết, liền bóp chết tên lang băm này.



Minh Thù ngẩng đầu nhìn trời: "Mấy ngày nữa đi."



"Vì sao?" Nhìn trời làm gì?



Minh Thù chỉ cười híp mắt liếc hắn một cái, ôm đồ ăn vặt đứng dậy rời đi.



Một viên bánh trôi đủ mọi màu sắc từ trong tay áo nàng rơi ra, bánh trôi lăn vài vòng trên mặt đất, đẩy ra trứng màu xù lông đi theo Minh Thù, dường như đang kháng nghị.



"..."



Để hắn chết đi.