Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 857 : Phiên ngoại tiểu trục (35)

Ngày đăng: 03:11 20/04/20


"Tiểu Trục, ngày hôm nay vực chủ nói muốn cử hành hội đốt lửa trại, chúng ta đi trước cậu nhanh lên một chút."



Tiểu Trục đang vùi đầu vào công việc, ngẩng đầu gật đầu với những người còn lại.



Đợi mọi người đi, hắn bỏ những thứ trong tay xuống chống cằm thất thần. 



Sắc trời bên ngoài dần tối, ánh lửa chiếu lên trên cửa thủy tinh trong suốt, âm thanh náo nhiệt như xuyên thấu thủy tinh truyền vào bên trong.



Tiểu Trục mở máy liên lạc ra, một lát sau lại tắt đi.



Hắn vuốt mặt: "Hắn đi làm cái gì, đâu có liên quan gì tới mình!" 



Tiểu Trục đứng dậy rời đi, gia nhập vào đoàn người náo nhiệt.



Đoàn người náo nhiệt xua tan tử khí u ám của tinh cầu này, Tiểu Trục xuyên thấu qua ánh lửa nhìn về đám người Minh Thù và Kỷ Niên đang rời xa.



Kỷ Niên không biết đang chơi đùa cái gì bị Minh Thù đẩy cho một cái. 



Tiểu Trục im lặng nhìn Kỷ thiếu gia trước mặt vực chủ hoàn toàn khác với bình thường.



"Ghen tỵ sao?"



Tiểu Trục bị dọa cho giật mình, Lạp Tháp Nam không biết từ lúc nào đã đứng ở bên cạnh hắn, mắt con mèo giả trong ngực đột nhiên động đậy. 



Tiểu Trục kinh ngạc: "Nó nó nó..."



Lạp Tháp Nam không có phản ứng gì: "Tôi đã lập trình cho nó, đang trong giai đoạn điều chỉnh."



"Ồ." 



Tiểu Trục ngồi sang một bên: "Lạp Tháp Nam, tôi vẫn chưa biết vì sao cậu cần phải ôm nó?"



Hắn biết con mèo này là giả nhưng lại được sử dụng một cách đặc biệt để giữ lại.



Nói đơn giản một chút đó là một vật thí nghiệm. 



Tài liệu là mèo thật.



Lúc đầu biết việc này, hắn sợ đến nỗi vài ngày không ăn được cơm.



Lạp Tháp Nam đi ngồi xuống cùng hắn: "Khi còn bé chỉ có tôi và nó sống nương tựa lẫn nhau, nếu như không có nó có lẽ tôi đã chết đói rồi." 



"Cậu ăn thịt nó?"



Lạp Tháp Nam: "..."



"Nó tìm đồ ăn cho tôi." 



Tiểu Trục gãi gãi đầu cười gượng vài tiếng.



"Tôi nhớ là cậu và hắn cùng tới thành phố Khoa Học Kỹ Thuật đúng không?"




Nhưng bất kể hắn làm việc gì, Quyển Mao vẫn có thể tìm tới hắn. 



"Tôi thi vào thành phố Khoa Học Kỹ Thuật." Vào một buổi chiều, Tiểu Trục nói với Quyển Mao như vậy.



"Dựa vào cậu?" Quyển Mao đánh lên đầu hắn: "Có biết thành phố Khoa Học Kỹ Thuật là nơi nào không?"



Tiểu Trục cười: "Biết, thành phố Khoa Học Kỹ Thuật là nơi khoa học kỹ thuật tiên tiến nhất trong toàn tinh hệ, chỉ cần vào được thành phố Khoa Học Kỹ Thuật, về sau tôi cũng không cần lo lắng về cuộc sống nữa." 



"Hơn nữa tôi rất lợi hại, tôi còn được thưởng."



"Hừ, chỉ với điểm thưởng của cậu với không tới thành phố Khoa Học Kỹ Thuật đâu." Quyển Mao vô tình làm tổn thương hắn.



"Tôi nhất định có thể thi đỗ!" Tiểu Trục không biết sao lại lên giọng. 



"Được lắm, dám hét lên trước mặt tôi!" Quyển Mao ấn hắn xuống đánh một trận.



Về sau...



Hắn thật sự thi đỗ. 



Nhưng trước khi lên phi thuyền để đến thành phố Khoa Học Kỹ Thuật, hắn thấy Quyển Mao một mình đi tới.



Cậu ta đến để từ biệt, còn tỏ ra không quan tâm...



"Trùng hợp như vậy?" Quyển Mao hờ hững chào hỏi: "Tiểu trư thật là lợi hại, cậu thực sự thi đỗ rồi." 



"Cậu... tại sao cậu lại ở đây?" Lúc ấy Tiểu Trục cảm thấy mơ hồ.



"Đi học." Quyển Mao hừ lạnh: "Làm sao nào, cậu được đi thi còn không cho phép tôi đi thi sao?"



Tiểu Trục nuốt một ngụm nước bọt: "Nhưng mà... từ trước đến nay có thấy cậu học hành gì đâu?" 



Quyển Mao "hừ" một tiếng: "Cậu có hiểu tôi không?"



Tiểu Trục: "..."



Mỗi lần hắn nhìn thấy Quyển Mao, không phải đang chơi thì là đang đánh nhau, căn bản không nhìn thấy hắn làm những việc khác. 



Hắn giống như con nhà có tiền, không cần cố gắng học tập cũng có thể sống rất tốt.



Quyển Mao xoay người đi, trên phi thuyền đến thành phố Khoa Học Kỹ Thuật cũng không để ý tới hắn.



Tiểu Trục nhìn lại một chút, biết hắn lâu như vậy, hắn chỉ biết cậu ta gọi là Trình Vũ. 



Tên này là hắn nghe được người đứng bên cạnh cậu ta gọi như vậy, cậu ta chưa từng nói qua tên của mình, cũng chưa từng tiết lộ qua hoàn cảnh của mình.



Nhưng hắn cái gì cũng đều nói với cậu ta...



Cậu ta rốt cục vì sao lại nổi giận, rõ ràng là chính cậu ta cũng không nói ra.