Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 870 : Kiếm phá thương khung (12)

Ngày đăng: 03:11 20/04/20


Nam nhân chỉ bán thuốc, không xem bệnh.



Đệ tử của Vô Cực kiếm tông cảm thấy người này đang đùa bọn họ.



Tô Dĩ Thu dẫn đầu hỏi: "Xin hỏi công tử cần bao nhiêu tiền?" 



"Không cần tiền." Nam nhân nói.



"Không cần tiền? Vậy dùng cái gì? Linh thạch sao? Trên người chúng tôi còn một ít, ngươi muốn bao nhiêu?" Tiền tệ của người bình thường không giống với tiền tệ của người tu đạo.



Nam nhân lắc đầu: "Không cần linh thạch." 



Thấy người đệ tử kia sắp không ổn rồi, tất cả mọi người hơi sốt ruột: "Vậy ngươi muốn cái gì?”



"Mạng."



Giọng nói ôn hòa của nam nhân phảng phất nhuộm băng, làm cho người ở chỗ này không nhịn được rùng mình. 



Mạng. 



"Một phần thuốc, mười năm tuổi thọ."



"Vèo..." 



Thanh kiếm của Vô Cực kiếm tông chĩa vào mặt hắn: "Ngươi rốt cuộc là người nào!"



"Đại phu."



"Sao có thể có đại phu như vậy, muốn tuổi thọ của con người, mà tuổi thọ làm sao có thể cho ngươi?" Tuổi thọ là đồ vật có thể cứ cho là cho sao? 



Nam nhân không nói, biểu cảm ôn hòa lại khiêm tốn, khiến người ta nhìn hắn không thể tức giận được.



Một phần thuốc, mười năm tuổi thọ.



Đây là ngoại môn tà thuật gì vậy? 



"Ta cho ngươi."



"Tô sư muội!" Đệ tử vô cực kiếm tông hoảng sợ vội vàng kéo Tô Dĩ Thu: "Người này không rõ lai lịch, hắn nói thật hay giả cũng không biết."



"Vậy các huynh đệ có biện pháp tốt hơn để cứu người không?" Ánh mắt Tô Dĩ Thu trong suốt. 



"Tô sư muội cái này..."



Bọn họ đều là nam nhân, coi như muốn cứu, chẳng lẽ để cho một nữ nhân đi cứu?



Nhưng là mạng đó! 



Mười năm...



"Sư huynh cũng đi chung với chúng ta, chúng ta đã mất đi... Bất kể như thế nào, ta cũng phải cứu sư huynh." Tô Dĩ Thu kiên định: "Công tử, mời."




Nam tử trầm ngâm.



Minh Thù cắn trái cây một cái: "Đại lục này ăn ngon nhỉ!" 



Biểu cảm nam nhân hơi có chút đọng lại, hắn còn tưởng rằng có chuyện gì phải làm chứ.



Nam nhân nói: "Cô nương khi nào sẽ chết, ta cũng không biết."



Minh Thù: "Ta còn tưởng rằng ngươi cái gì cũng biết chứ." 



Nam nhân: "Cái gì cũng biết là thần, ta không phải thần. Ta chỉ là một đại phu."



Minh Thù: “Nếu đại phu nào cũng như vậy, đại lục này sẽ loạn mất.”



Nam nhân: "Thế gian chỉ có một mình ta, cô nương cứ yên tâm đi, người không có duyên cũng không thể gặp được ta." 



Minh Thù cười một cái: "Nói như vậy, chúng ta còn khá có duyên nhỉ?"



Nam nhân gật đầu: "Coi là vậy đi, gặp phải cô nương hai lần."



Minh Thù nở nụ cười xán lạn: "Nếu đã như vậy, mời ta mấy quả trong sọt của ngươi được không?" 



Nam nhân: "..." Sao hắn cứ cảm thấy nàng nói nhiều như vậy với hắn vì để ý đồ ăn trong sọt hắn vậy?



Nam nhân rất rộng rãi đưa cho nàng hai quả trong sọt.



Minh Thù phát hiện người này rất dễ nói chuyện, trên đường gặp người cần phải giúp đỡ, hắn cũng sẽ hỗ trợ. 



Nhưng chuyện bán mạng này, Minh Thù chưa gặp qua.



"Người thường mua không nổi mạng đâu." Nam nhân chủ động giải thích.



"Người thường bình quân có thể sống năm sáu chục tuổi, chết sớm mười năm cũng không sao, sao lại không mua nổi." 



Nam nhân lắc đầu, không tiếp tục giải thích.



Minh Thù vẫy vẫy cái đuôi chó trong tay phê bình: "Ngươi kỳ thị."



Nam nhân: "..." 



"Khụ... Cô nương, phía trước chính là thành trấn, ngươi nên đem cất thanh kiếm này chứ nhỉ?" Nam nhân nhắc nhở Minh Thù.



Minh Thù nhìn thanh kiếm giả đang tung bay: "Ta không sai khiến được nó."



Khế ước giữa bọn họ là bình đẳng, nàng có thể dùng nó, nhưng không thể sai khiến nó, mấu chốt là nàng không giải được. 



Ngay cả thanh kiếm Hy Tà giả cũng vậy.



“Ong ong...!”