Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 877 : Kiếm phá thương khung (19)

Ngày đăng: 03:11 20/04/20


Vài ngày trước Thôi Liễu Nhi về nhà tế tổ gặp phải trận mưa to, thế là cô và người nhà bị lạc nhau trong núi.



Cô tìm nơi để tránh mưa rồi mệt mỏi ngủ thiếp đi.



Đến khi tỉnh lại thì bàng hoàng nhận ra mình đang ở một nơi xa lạ. 



Thôi Liễu Nhi không còn nhớ rõ nơi này, chỉ còn nhớ đó là một cung điện vô cùng rộng lớn.



Cô không nhớ mình đã ở đó bao lâu, chỉ thấy rất lạnh lẽo, cái lạnh ngấm cả vào xương cốt.



Sau đó thì cô bị ngất, đến khi tỉnh lại thì đã được người nhà tìm thấy. 



Họ nói cô bị ngất ở một tảng đá trong núi, không hề có cung điện nào hết, chắc là cô mệt quá nên bị ảo giác.



Thôi Liễu Nhi cảm thấy lạ lắm, nhưng sau khi trở về thì cũng thấy không có chỗ nào khác lạ cả.



Thế là cô cũng yên lòng. 



Nhưng lòng còn chưa kịp yên ổn, thì đến đêm bất chợt thấy trong người không khỏe, ăn gì cũng thấy nôn nao, ruột gan cồn cào hết cả lên.



Đại phu bắt mạch nói rằng cô có tin vui.



Thôi gia ai ai cũng đều bối rối. 



Ban ngày cả nhà còn thấy bụng của Thôi Liễu Nhi vẫn bằng phẳng, tất nhiên là họ tin Thôi Liễu Nhi không làm gì bậy bạ cả.



Nhưng sao lại mang thai được?



Thôi Liễu Nhi biết thứ trong bụng cô là thứ dị thường, nên nhờ tìm người giúp phá đi. 



Nhưng dù dùng cách nào đi chăng nữa, thứ trong bụng vẫn trơ trơ như vậy.



Sau đó một nha hoàn tên Xuân Hoa đến nhờ vả Trường Sinh.



Khi Trường Sinh đến xem, thì vừa đúng lúc Thôi Liễu Nhi giết người đầu tiên. 



Trường Sinh giải quyết không được việc này, đành bảo họ đến nhờ người của Tiên môn.



Thôi Liễu Nhi cứ như là bị điên vậy, khỏe vô cùng.



Người nhà họ Thôi không giữ nổi cô, sau đó thì cô mất tung mất tích luôn. 



Sau đó người trong Vân thành liên tiếp bị thương.



Trường Sinh vẫn cất giọng ôn tồn: “Thể trạng của cô nương rất hiếm gặp lại trùng hợp đến nơi nuôi dưỡng yêu vương, yêu thai tự tác nhập vào cơ thể cô.”



Mỗi một đời yêu vương đều do yêu khí lưu lạc trong trời đất tụ lại nuôi dưỡng thành. 




Trưởng lão vội nắm lấy hắn, gấp gáp hỏi: “Tông chủ có chuyện gì?” 



Đệ tử kia thở vội: “Tông chủ… chết rồi.”



Cả khu viện nhỏ chìm trong một sự im lặng quái dị.



Vẻ mặt trưởng lão Xích Dương tông như bị sét đánh ngang tai. 



Các đệ tử khác cũng đều dần trở nên im lặng.



Tông chủ…



Sao lại có thể chết được. 



Ánh mắt của mọi người dần chuyển hướng sang Minh Thù.



Minh Thù: “…” Lại phải đổ vỏ rồi.



"Sao tông chủ lại chết được, ngươi có nghe rõ không?" Trưởng lão Xích Dương tông nắm chặt lấy người đệ tử tra hỏi. 



Đệ tử đó vừa sợ hãi vừa đau thương gật đầu.



Chuyện nghiêm trọng thế này làm sao dám nói bừa.



“Sao… sao lại chết được?” Trưởng lão Xích Dương tông thì thào. 



“Bị kẻ đó hút cạn hết tu vi.”



Bầu không khí lại im bặt.



Bị người ta hút cạn hết tu vi đây là cách tu luyện thường dùng của bọn bàng môn tà đạo ma tu, không làm mà hưởng chiếm đoạt tu vi của người khác làm của mình. 



Chúng đệ tử của hai tông giáo còn lại đều im bặt.



Còn các đệ tử của Xích Dương tông sau sự bàng hoàng ban đầu thì đều căm phẫn vô cùng.



“Ma tu, nhất định là ma tu làm.” 



“Thanh kiếm Đoạn Hư của tông chủ ở chốn này, chắc chắn có liên quan đến yêu nữ Thất Nguyệt.”



“Tông chủ chắc chắn là bị nàng ta giết.”



“Yêu nữ thật độc ác.” 



“Phải báo thù cho tông chủ.”