Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 882 : Kiếm phá thương khung (24)

Ngày đăng: 03:11 20/04/20


Gõ cửa là hai nam nhân.



Trong đó có một người thấy bộ dạng Minh Thù đẹp, ánh mắt có chút không bình thường, giọng nói thiếu tế nhị: "Tiểu cô nương có thấy vật gì hay không vậy?"



Minh Thù nheo mắt cười: “Loại rác rưởi như các ngươi?” 



Có lẽ không hiểu hai chữ rác rưởi này, nhưng Minh Thù thấy được hai người này hiểu hàm ý trong câu nói đó.



Tiểu cô nương này nhìn qua không có tu vi gì, nhưng nàng mặc một bộ đồ đỏ...



Tên nam nhân cao kéo tên lùn một phát: "Tiểu đệ tôi không có ý gì khác, tiểu cô nương có thấy vật kỳ quái không? Gần đây trong thành yêu tinh náo loạn ầm ĩ, chúng tôi cũng là lo lắng an toàn của mọi người." 



"À."



Tên nam nhân cao liếc nhìn căn phòng: “Nếu tiện, tiểu cô nương có thể cho chúng tôi vào xem hay không?"



"Vào phòng?" Minh Thù nheo mắt: "Ta là một cô nương, hai người các ngươi là nam nhân, bất lịch sự vậy sao?" 



Không thể miêu tả biểu cảm của tên nam nhân lùn, nhưng tên cao vô cùng bình tĩnh: "Cô nương, chúng tôi không có..."



"Cút."



"Tiểu cô nương đừng có rượu mời không uống..." 



Tên cao bay ra hành lang từ trên lan can rớt xuống, khiến thực khách phía dưới đều hết hồn một phen.



Minh Thù thu chân lại, cười nhìn về phía tên lùn: "Ngươi cũng cần ta tiễn xuống dưới?"



Sống lưng của tên lùn phát lạnh, bắp chân run lẩy bẩy xoay người chạy nhanh xuống lầu dưới. 



Minh Thù ra khỏi phòng, nhìn xuống dưới: "Hai người kia bất lịch sự với ta, chủ quán tiền bồi thường tìm bọn hắn."



Tên cao và tên lùn bị chủ quán ngăn lại, Minh Thù đứng ở phía trên, bọn họ không dám không trả.



Bồi thường tiền xong hai người chật vật rời khỏi. 



-



Nam nhân mặc áo đen từ dưới đất đứng dậy, tóc đen từ vai hắn rơi xuống, đè lên bộ dạng phách lối của hoa văn rồng.



Hắn giơ tay xoa xoa trán. 



Đau quá...



Trong tầm mắt thấy một đốm màu đỏ, nam nhân áo đen dừng động tác ngửa đầu nhìn.



Nữ nhân y phục đỏ rực khom lưng nhìn hắn: "Thay đổi kiếm đã khó chịu, bắt đầu học thay đổi người, kế tiếp không phải đổi thành cầm thú chứ?" 



Liên Kính mở rộng miệng, đáy mắt hiện lên một vầng ánh sáng nhàn nhạt như là mê man.



Cầm thú?




Minh Thù đi vòng qua phía sau, dựa vào đầu tường nhìn vào bên trong. 



Không thấy được Phương Vãn, trong viện chỉ có mấy người Trường Sinh, Lăng Liệt và Tô Dĩ Thu.



Đây là tình huống gì?



Không phải Trường Sinh nói không thể cứu sao? 



"Ngươi đang nhìn cái gì?"



Bên cạnh Minh Thù đột nhiên ló ra một cái đầu, Liên Kính nhìn người trong viện: "Hắn có gì để nhìn?"



"Dễ nhìn hơn ngươi." 



“Hắn có điểm gì tốt hơn ta, thẩm mĩ của ngươi thế nào vậy, nông cạn.”



Liên kính biến trở về thành kiếm, vèo một tiếng biến mất ở trong ngõ hẻm.



Trường Sinh bác bỏ ý của Lăng Liệt, mạng của hắn không được. 



"Sư tỷ..."



"Sư tỷ, tỷ mau cứu Phương Vãn sư tỷ đi..."



Sắc mặt Tô Dĩ Thu không tốt lắm, có thể là trong tông môn xảy ra cái gì đó, Tô Dĩ Thu rõ ràng rất không vui. 



Nhưng bị nhiều sư đệ cầu xin như vậy, Phương Vãn cũng có ân cứu mạng với sư huynh của nàng, nếu nàng không đồng ý thì lương tâm rất cắn rứt.



Minh Thù nhìn một chút cảm thấy không hợp!



Kiếm gãy đã làm gì? 



Minh Thù lập tức leo tường vào, nàng đột nhiên xuất hiện ở trong viện, người ở bên trong tất cả đều giật mình.



"Yêu nữ ngươi vào bằng cách nào!"



Minh Thù chỉ chỉ phía sau tường. 



Không phải mới vừa nhìn trẫm leo tường tiến vào sao?



Chúng đệ tử sầm mặt lại, bọn họ không phải hỏi tiểu viện này. Trận pháp phía bên ngoài ngõ nhỏ đã được củng cố qua, không phải là người của bọn họ tiến vào lập tức sẽ biết.



Nhưng nàng xuất hiện trong viện, bọn họ mới phát hiện. 



Minh Thù hỏi: "Phương Vãn ở đâu?"



"Phương Vãn sư muội ở đâu có liên quan gì tới ngươi? Yêu nữ ngươi lại muốn làm cái gì?"



Các đệ tử đều đề cao cảnh giác.