Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 886 : Kiếm phá thương khung (28)

Ngày đăng: 03:11 20/04/20


Ngôi nhà cũ nát không có gì cả.



Minh Thù đành phải lui ra ngoài, tư thế lão đầu kia không có bất kỳ thay đổi nào.



Nàng nhìn vào thùng gỗ nứt ra, mặt trên còn dính một ít chất lỏng màu đỏ. 



Chắc là máu.



Không giống máu người, cũng không giống máu động vật.



Yêu vương... 



Đi nơi nào chứ?



Vừa rồi đám yêu đó... nhìn sao cũng không giống yêu bình thường, tuy có yêu khí nhưng sao đàn yêu nhiều như vậy mà lại có vẻ hơi yếu nhỉ.



“Ong ong ong!” 



Liên Kính liên tiếp chấn động đến mấy lần.



Minh Thù cảm giác mình và hắn có sự khác nhau, hoàn toàn không hiểu hắn muốn biểu đạt ý gì.



Vượt loài quả nhiên không thích hợp. 



Liên Kính tức đến mức thoát ra từ trong tay Minh Thù, mũi kiếm chỉ dãy núi phương Bắc.



Minh Thù nhìn dãy núi mất hồn...



Hai tay nàng nhẹ vỗ một cái, khoái trá quyết định: “Trở về ăn no còn phải đi!” 



Minh Thù xách thịt đến gia đình trước đó.



Minh Thù lại cho linh thạch và cả thịt, vị khách quý kia còn cho phép người nhà cùng nàng dùng cơm, phu nhân mừng rỡ sao có thể từ chối.



Vào lúc Minh Thù ăn đang thoải mái, bên ngoài đột nhiên vang lên âm thanh ồn ào hình như có rất nhiều người vào thôn. 



Vườn này cao cỡ nửa người rất dễ nhìn thấy bên ngoài.



Minh Thù và đám người kia nhìn nhau.



Người của Xích Dương tông khóe miệng co giật không ngừng, làm sao nơi đâu cũng gặp yêu nữ này. 



“Tỷ tỷ... tỷ tỷ...” Thiếu tông chủ Càn Nguyên tông ngồi trên cổ một nam nhân, vui mừng vẫy tay với nàng.



Thiếu tông chủ Càn Nguyên Tông từ trên người nam nhân nhảy xuống, trực tiếp chạy vào sân.



Phu nhân cùng người nhà đều có vẻ không biết làm sao, tinh thần khẩn trương không rõ đám người kia đột nhiên vào thôn làm gì. 



Bây giờ còn có đứa bé quen biết Minh Thù.




Liên Kính là kiếm linh, trên người không có nhiệt độ nhưng cũng không lạnh. 



Liên Kính đi rất ổn, tốc độ so với Minh Thù nhanh hơn rất nhiều, cảnh vật xung quanh nhanh chóng lùi về phía sau.



“Ngươi còn có chút tác dụng nhỉ.”



Minh Thù dán ở cổ hắn, lúc nói chuyện hơi thở thổi đến, Liên Kính dừng bước chân một chút. 



Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, hơi đắc ý: “Ta có rất nhiều tác dụng, nàng về sau sẽ biết.”



“Ngươi có thể thay thành đùi gà cho ta sao?”



“...” 



Lão tử thay cho nàng cái...



Ngôn ngữ quá thô lỗ, tự động bị che đậy.



“Ngay cả một đùi gà cũng không thể, ngươi có thể có bao nhiêu tác dụng.” Minh Thù bày tỏ ghét bỏ. 



“...” Tỉnh táo một chút, thiên tài không đấu cùng nữ nhân.



Nàng chờ đấy.



Một ngày nào đó sẽ biết lợi hại của thiên tài ta. 



Minh Thù đặt khuôn mặt trên vai Liên Kính, ánh mắt rơi vào trên cổ hắn, có lẽ là vì kiếm linh da hắn nhẵn nhụi dường như đã được lọc qua vô số lần.



Nàng dán ngực sát vào, lúc này đang mơ hồ nóng lên.



Giống như là muốn đốt tới trong lòng nàng. 



“Liên Kính.”



“Làm cái gì?” Liên Kính đang tức giận giọng nói thật không tốt.



Thiên tài cũng có tính khí. 



“Ngươi cảm thấy yêu ăn ngon không?”



“Ta lại chưa ăn qua, ta làm sao biết.”



Liên Kính ỷ vào Minh Thù nhìn không thấy biểu cảm của hắn, hắn liếc mắt một cái. 



Yêu đại đa số là động vật tu luyện thành, có lẽ cũng hơi giống động vật...



Bắt được yêu vương cho vợ thử xem.