Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 891 : Thập kỷ chín mươi (1)

Ngày đăng: 03:11 20/04/20


#Đầu đề chín mươi: Giản Hề một lời không hợp thì đã bệnh như Tây Tử.#



"Cô chăm sóc người thế nào vậy, một người đang khỏe sao lại sốt cao không giảm chứ?"



"Xin lỗi, xin lỗi..." 



"Xin lỗi có ích lợi gì, nếu tiểu thư có xảy ra chuyện gì cô sẽ đẹp mặt."



"Xin lỗi..."



Đầu Minh Thù đau muốn nứt ra, thân thể không còn sức lực. Tiếng nói chuyện đứt quãng truyền đến, giọng người phụ nữ khóc sướt mướt càng làm cho đầu cô đau hơn. 



"Két..."



Cửa bị đẩy ra, tiếng bước chân từ xa đến gần.



Một người phụ nữ ăn mặc mộc mạc đi vào, bà tiến vào với vẻ mặt ân cần: "Tiểu thư, cô tỉnh rồi à?" 



Người phụ nữ khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, tóc cột ở sau gáy. Mặc dù mặc đồ mộc mạc nhưng gọn gàng sạch sẽ.



"Có đồ ăn sao?"



"Có có có, tiểu thư cô đợi đã, dì Quế sẽ bưng đồ ăn cho cô." Người phụ nữ nhanh chóng gật đầu: "Cô chờ nhé." 



Rất nhanh dì Quế bưng một chén cháo đến nhưng lại có chút lạnh.



Dì Quế giống như không chú ý tới vẻ mặt quan tâm khiến cô nhanh chóng ăn.



Minh Thù cảm thấy thân thể này hẳn là đói bụng trong thời gian rất lâu rồi, một hơi ăn hết chén cháo kia. 



"Con bị bệnh cũng không thể ăn những thứ khác, đứa trẻ đáng thương hãy dưỡng bệnh cho tốt, chờ hết bệnh dì Quế sẽ làm đồ ăn ngon cho con nhé." Dì Quế ở một bên an ủi cô.



Minh Thù không nói gì lại muốn thêm một chén cháo.



Đợi ăn cháo xong, Minh Thù để dì Quế đi ra ngoài trước. 



Có lẽ dì Quế cũng không muốn chờ đợi ở đây, Minh Thù vừa nói bà lập tức đồng ý ngay, chỉ là ngoài miệng vẫn rất ân cần căn dặn cô chú ý thân thể có việc cứ gọi bà.



Đợi dì Quế rời khỏi, Minh Thù mới đánh giá hoàn cảnh nơi ở của mình.
Nhưng vì dường như Giản Hề không ra khỏi cửa, Lê Mộng thực sự là không tìm ra biện pháp gì.



Mãi đến một lần, cô nhìn thấy một mình Giản Hề đứng trên cầu bên bờ sông thôn nhìn về nơi xa, không biết đang nhìn cái gì.



Cầu trong thôn vô cùng đơn giản không có hàng rào bảo vệ, lúc đó trời lại mưa, lúc Giản Hề xoay người không đứng vững đã té xuống dưới. 



Nhưng cô không hoàn toàn té xuống, bắt được thanh chắn dùng chút sức lực tự mình vẫn có thể trèo lên được.



Lúc đó Lê Mộng chỉ biết cơ hội của mình đến rồi.



Cô ta giả vờ lo lắng xông qua đó muốn kéo Giản Hề lên. 



Lúc đó Giản Hề xem cô ta như bạn tốt, đương nhiên vô cùng tin tưởng cô ta.



Lê Mộng giả vờ cứu cô kéo đến phân nửa thì giả vờ mình cũng bước trượt, hai người đồng thời ngã xuống sông.



Lê Mộng trì trệ dưới sông thêm một lúc nữa, còn giở trò với chân của mình, lúc này mới cứu Giản Hề lên vừa đúng lúc này có người đi ngang qua nhìn thấy các cô. 



Giản Hề hôn mê bất tỉnh ở dưới sông, sau khi Lê Mộng cứu cô lên bờ cũng giả vờ bản thân ngất đi.



Lúc đó khí trời đã vào Thu, thời gian Giản Hề ở dưới sông dài như vậy, tuy là không chết nhưng không cách nào đi được nữa.



Mà Lê Mộng liều mạng cứu Giản Hề đã trở thành đối tượng mà Giản gia cảm kích. 



Nhưng nhặt về một mạng, Giản Hề tính tình trở nên có chút kỳ lạ luôn dùng đôi mắt u ám nhìn cô.



Vẫn luôn nói với anh trai của cô, nói là Lê Mộng cố ý đẩy cô xuống sông, cô còn nhìn thấy cô ta tự mình làm chân bị thương ở dưới sông, kéo dài thời gian không cứu cô.



Lúc đó Lê Mộng lanh lợi lại nghe lời ngược lại Giản Hề cả ngày u ám, cha mẹ đều cho là vì chuyện cô không thể đi lại nên tích tụ trong lòng, hoàn toàn không tin lời của cô. 



Giản Hề càng ngày càng khó tính nhìn thấy Lê Mộng liền nổi giận, suýt chút nữa làm bị thương Lê Mộng nhiều lần.



Nhưng Lê Mộng không tính toán chuyện lúc trước mà chăm sóc cô.



Cuối cùng ngay cả anh trai của Giản Hề cũng không tin tưởng cô nữa. 



Lê Mộng hoàn toàn thay thế vị trí của Giản Hề ở Giản gia, mặc quần áo của cô, ngủ giường của cô, kéo anh trai của cô.