Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 91 : Thần Y Khuynh Thành (38)

Ngày đăng: 02:57 20/04/20


Minh Thù kéo long xà về phía vách núi.



"Ngươi muốn làm gì?" Long xà khó khăn lên tiếng.



Cơ thể không thể nhúc nhích, hắn chỉ có thể trừng mắt nhìn Minh Thù.



"Mời ngươi chơi thử trò cảm giác mạnh."



Minh Thù kéo long xà đến sát mép vách núi, lôi y phục của hắn, nửa người long xà treo lơ lửng trên không trung. Hắn liếc mắt xuống dưới, phía dưới đều là cây cối xanh um, tươi tốt và đá nhô ra sắc nhọn.



"Ngươi cho rằng cứ như vậy... Ném ta xuống, ta sẽ chết chắc?"



Hắn là long tộc, nhất định không dễ chết như vậy.



Minh Thù vỗ vỗ vai long xà, nụ cười tươi như hoa:



"Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta cũng không muốn giết ngươi. Đi mạnh khỏe nhé!"



Minh Thù buông tay.



Long xà mất thăng bằng, sau đó nhanh chóng rơi xuống, thỉnh thoảng có thể nghe thấy âm thanh nặng nề của vật nặng va vào đá.



Minh Thù đạp tảng đá, cúi người nhìn xuống.



Trẫm không tùy tiện giết người.



Nhưng không có nghĩa, là mặc kệ tiểu yêu tinh có ý đồ gây nguy hiểm cho bản thân, ở ngoài tung tăng nhảy nhót.



Kẻ này... Miễn cưỡng cho là người đi.



"Ngươi cứ như vậy, mà đẩy hắn xuống sao?"



Thanh Trần đứng ở phía sau, cách Minh Thù một thước, nhìn phía dưới vách núi. Trong ánh mắt là sự tìm tòi, nghiên cứu hòa cùng với nghi ngờ.



"Chẳng lẽ ta phải nuôi hắn sao?"



Không ăn được nên mới chẳng nuôi.



"Không sợ hắn trả thù ngươi?"



Long xà kia không phải thứ gì hiền lành, để hắn sống chính là một phiền phức, phải giết mới đúng.



"Ngươi cho rằng, ta bảo hắn phải hối hận vì đến thế giới này, chỉ là nói đùa thôi sao?"



Minh Thù xoay người, trong tiếng cười còn mang theo vài phần nghiêm túc:



"Muốn báo thù ta, cũng phải có tinh lực mới được."



Thanh Trần: "..."



Rốt cuộc ai cho ngươi tự tin như vậy?
Chẳng lẽ ký chủ nhà nó là một người tốt giấu mình?



Hài Hòa Hiệu thấy suy nghĩ của mình hơi kỳ lạ. Theo như nhận thức, tư tưởng và cách hành sự của ký chủ, nếu cô là người tốt chắc có lẽ người trên thế giới này đều chết hết rồi.



Không được, nó phải cân nhắc, phải cân nhắc.



"Chức Phách."



Minh Thù vẫn đang suy nghĩ nên làm thế nào để tăng giá trị thù hận, đột nhiên Thanh Trần nhảy ra:



"Máu của long xà vừa nãy, không dùng được sao?"



Long xà cũng có huyết mạch của rồng!



Vừa nãy bị lang băm dọa sợ, suýt quên mất chuyện này.



"Nếu ngươi muốn chết sớm, thì cứ nhảy xuống mà cắn nó một miếng."



Minh Thù nhanh chóng chỉ xuống phía dưới vách đá.



Thanh Trần: "..."



Lời này nghe là biết, máu không thể dùng, nhưng mẹ nó, nàng không thể trong ngoài như một được sao? Cười dễ nhìn như vậy, lời nói lại đáng sợ như vậy, dối trá!



"Ngươi đừng quấy rầy ta suy nghĩ."



Minh Thù phất tay, ý bảo Thanh Trần đứng xa một chút.



Thanh Trần nghiến răng nhìn Minh Thù, một giây sau liền lấy lại tinh thần, lộ ra nụ cười gian xảo, còn mang chút phong cách tú bà quyến rũ người khác:



"Ngươi đang nghĩ gì đó?"



"Ta đang suy nghĩ, làm sao để nàng ta hận ta hơn."



"..."



Thanh Trần nhìn Tiêu Như Phong đang sắp tắt thở, nàng ta lúc này chẳng phải hận đến chết nàng sao? Còn muốn hận hơn nữa? Trong đầu nàng rốt cục là chứa thứ gì vậy?



"Ta nói, ngươi..."



"Có rồi."



Minh Thù vỗ tay một cái, nhanh chóng kéo Tiêu Như Phong xuống núi.



Thanh Trần: "..."



Khỉ thật!



Ngươi, muốn làm gì?