Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 902 : Thập kỷ chín mươi (12)

Ngày đăng: 03:11 20/04/20


Diệp Tây Phong mua đồ xong đi ra đột nhiên phát hiện Minh Thù biến mất, cả người hắn đều reo vang cảnh báo, quay đầu nhìn Giản Thư ở bên trong còn chưa đi ra.



"Hề Hề đâu?"



Giọng Giản Thư theo phía sau vang lên. 



Diệp Tây Phong: "..."



Hắn đâu biết tiểu tổ tông đó đi nơi nào rồi.



Mới vừa rồi còn ở đây mà. 



Diệp Tây Phong cứng người bất động, Giản Thư phát hiện hắn không thoải mái, ra ngoài mấy bước: "Hề Hề đâu?"



Người phía sau khóc thương cả mặt, ôm đầu tránh bị đánh: "Hình như... biến mất rồi."



"Anh." 



Lửa giận của Giản Thư bị một tiếng "anh" này đè xuống. Trong đám người, Minh Thù đang cầm một túi bánh nướng, nhìn bọn họ cười tủm tỉm.



Giản Thư không để ý dạy dỗ Diệp Tây Phong: "Không phải anh đã nói với em không được phép chạy loạn rồi sao? Anh còn nói những đồ không sạch sẽ không được phép ăn..."



Minh Thù cúi đầu thở dài, cô không ăn thật sự muốn treo đó anh trai! 



"Nghe thấy chưa?" Vẻ mặt Giản Thư hơi nghiêm túc.



Minh Thù đang ngậm nửa cái bánh nướng trong miệng, hoàn toàn không nhớ Giản Thư đã nói gì nhưng cô gật đầu rất thức thời: "Nghe thấy rồi."



Giản Thư: "..." 



Thái độ miễn cưỡng rõ ràng như vậy, chỗ nào Giản Thư không nghe ra được.



Nhưng đây là em gái bảo bối của hắn, không thể đánh cũng không thể mắng, hắn có thể làm gì đây?



Giản Thư hết cách dẫn bọn họ rời khỏi chợ đồ cổ. 



Diệp Tây Phong nhân cơ hội tiến đến bên cạnh Minh Thù: "Vừa rồi cô chạy đi đâu vậy?"



"Mua bánh."



"Trên người cô không có tiền." Diệp Tây Phong vô tình nói ra sự thật, Giản Thư vì phòng ngừa cô mua đồ bừa nên lấy hết tiền trên người cô. Vừa rồi Giản Thư còn đưa cái túi này cho hắn giữ. 



"..." Hình như có chuyện như thế, Minh Thù bình tĩnh đổi giọng: "Vừa rồi giúp một cô gái, sau đó cô ấy mời tôi ăn bánh."



Vẻ mặt đó của Diệp Tây Phong như nói cô khoác lác.



Sao hắn lại không biết tiểu tổ tông con nhà giàu này là một người biết giúp đỡ người khác? 



Trước đây cho dù mắt thấy có người bị ức hiếp, cô cũng chỉ thờ ơ đi qua đó.



"Sao anh nói nhảm nhiều vậy?" Minh Thù tăng thêm tốc độ, đuổi theo Giản Thư: "Anh, một lát nữa ăn cái gì?"
Minh Thù: "..."



Hài Hòa Hiệu quảng cáo thật hay.



Coi trẫm là đồ ngốc à! 



Đạo cụ nhất định phải đổi đồ, tuyệt đối sẽ không cho trẫm dùng đơn giản như vậy.



[...] Ký chủ cô biết quá nhiều rồi.



Muốn diệt khẩu sao? 



[Không dám, Ký chủ cố lên!] Sau mỗi ngày Hài Hòa Hiệu cổ vũ đều ẩn giấu yên lặng.



"Lê Mộng cô ra ngoài cho tôi."



Lúc này chính là thời gian nghỉ trưa, Minh Thù và Diệp Tây Phong trở lại tương đối sớm. Trong phòng học cũng không có mấy người nhưng Lê Mộng với mấy chị em của cô vẫn ở đó. 



Mấy nữ sinh đứng ở phía ngoài phòng học dẫn đầu là một nữ sinh tóc bồng bềnh đáng yêu.



Nữ sinh của trường đều có tóc đen dài thẳng, nữ sinh tóc bồng bềnh đáng yêu này trong đám tóc đen dài thẳng, thực sự có thể nói rằng rất chói mắt. 



Người mới nói chuyện chính là nữ sinh tóc bồng bềnh này. 



Học sinh trong phòng học lập tức mở rộng thảo luận nhiệt liệt.



"Đây không phải là Hàn Thiến hồi cấp hai sao?"



"Cô ta quen biết Hàn Lê Mộng?" 



"Đều là họ Hàn, ôi..."



"Hàn Thiến là đại tiểu thư của Hàn gia đó... Lẽ nào Hàn Lê Mộng cũng vậy?"



Hàn Thiến dịu dàng cất tiếng: "Một con bé ở nông thôn cũng xứng làm người Hàn gia, cho rằng mình đổi họ thì thật sự là tiểu thư Hàn gia rồi." 



Học sinh ăn dưa có tinh thần, sao lại nghe được bên trong có uẩn khúc vậy?



Lê Mộng đã đứng dậy đi về hướng Hàn Thiến, đưa tay muốn kéo cô ấy: "Thiến Thiến, chúng ta qua bên đó nói chuyện đi."



Hàn Thiến chán ghét lùi về sau một bước: "Thiến Thiến cũng là tên cô có thể gọi sao? Lê Mộng tôi hỏi cô, kẹp tóc của tôi có phải cô lấy không?" 



"Kẹp tóc gì?" Mặt Lê Mộng vô tội.



Hàn Thiến đã thấy kẹp tóc trên đầu Lê Mộng đưa tay giật xuống, kẹp tóc kẹp lấy tóc Lê Mộng khiến cô ta đau đến rên một tiếng.



***



(*) Thâm tàng bất lộ: Che giấu, không để lộ tài năng.